Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

Chiều thu muộn và cảm xúc sân ga

Những ngày mùa thu xứ Bắc đang đến. Âu lo trôi tuột đi khi trời vàng nắng, trời có gió xanh và cảm giác thư thái khi nghĩ rằng đang có cốm tươi, sen nở cuối mùa và sấu bắt đầu chín vàng ngoài ngõ.
Hà Nội mùa thu này có vẻ lạ lắm, lạ đến mức thấy nỗi luyến nhớ bắt đầu dai dẳng dần theo những con phố rất dài và ngược gió. Muốn ôm một ai đó bất kỳ gặp trên phố. Muốn hôn một nụ hôn ở sân ga, nơi mà những cuộc tiễn đưa, gặp gỡ đang rộn ràng thì những gì gắn chặt vào với nhau thật thiêng liêng và ý nghĩa.
station Chiều thu muộn và cảm xúc sân gaMình muốn…
…bước lên một chuyến tàu Bắc Nam, lặng lẽ ngồi xuống, lặng lẽ nghe tiếng còi tàu rúc lên và dần chuyển bánh. Mình luôn có cảm giác tàu đang đi ngược phía mặt trời vào khoảnh khắc chiều muộn như thế này. Nhìn những cảnh vật trôi vun vút phía sau, tàu tăng tốc dần và cơn gió thu bắt đầu thấm lạnh. Đã nhiều lần đi chiều Nam Bắc nhưng chưa bao giờ đi theo chiều ngược lại. Mình luôn thấy mình trong cảm giác mông lung của cảm giác đi hay về. Chiều nào mới thật sự là chiều của cảm xúc dành cho nơi thân thuộc.
Mình thấy…
…đôi khi muốn và được không dễ dàng như thể hai tay có thể chạm vào nhau. Có hai bàn tay đã rất lâu không chạm vào nhau, dù là nỗi nhớ cứ chạm vào nhau chan chát. Hiện thực quay trở lại, mình thấy mình lang thang hoàn toàn cô độc trong một buổi chiều thu muộn của ga hàng cỏ…
Không chờ ai, không đón ai, không đợi gì….
Chỉ thấy nhớ…
Tada

Tiểu thơ ngàn vàng

Năm tui hai lăm tuổi, tía tui đòi cưới dâu. Tía quá chán cái kiểu cặp bồ lông bông, theo mùa của tui rồi. Hồi đó nóng nực tui ôm một con nhỏ chưa đầy mười tám tuổi nhưng nung núc mỡ, sờ đến đâu mát lạnh lịm người đến đó. Chuyển đông tui hẹn hò với cô bán vải  người đơ như ma nơ (canh), được cái thịt da nóng hôi hổi. Sang thu cảnh vật buồn buồn tui xùm con nhỏ bưng bún riêu tính hồn nhiên giỡn hớt suốt ngày. Chừng đến xuân thì tui đã kịp thay bà bồ mới, lớn hơn tui đến ba mươi tuổi, lý do là Tết nhứt mà được quan tâm che chở, được sắm quần áo cho mặc, cũng đỡ bơ vơ. Tui mồ côi mẹ từ nhỏ mà.
lang que Tiểu thơ ngàn vàng
Nhưng tía tui nói lấy mấy con đàn bà ấy thì tán gia bại sản mấy hồi. Dùng chữ gia sản cho sang, chớ tía tui bán cà rem còn nghề của tui là chạy SH. Nghề đó không kiếm được nhiều tiền, nhưng kiếm nhiều gái. Ngặt cái tui chưa kiếm được ai ngon lành, mà lại có cái tính có một đồng tám thì kiếm thêm hai xu cho chẵn hai đồng, như tía tui đòi. Thời may một lần lượn SH qua ngã bảy Chuồng Bò thì gặp Út Nhái Bầu.
Tui quen Út Nhái Bầu lúc em làm nghề tiểu thơ, con của việt kiều Pháp với cái tên Huỳnh Băng Băng Tuyết Tuyết. Quá sức diễm lệ. Cái tên làm người ta mê ly quên chân em ghẻ chóc như cò lông bông, da em đen như lỏi tràm bị cháy. Tía tui nghe nói phẩy tay,quan trọng gì, tắt đèn thì trắng như bông bưởi cũng thành than. Có vẻ tía tui ưng cái gia cảnh hết sức hoành tráng của Út, dù tay chân em ngắn khụi nhưng bù lại em có cái biệt thự ba tầng náu giữa vườn cây ở quận trung tâm thành phố. Em hay than vãn trong lúc quét lá trong sân, nói ở thì không hết bán cũng không biết xài gì cho hết. Cho nên em cứ như con cá vàng mắc cạn trên bãi vàng vậy. Trai bu theo em rần rần nhưng nhờ tui có SH nên gạt tụi nó văng ra thê thảm.
Hồi yêu Út Nhái Bầu tía tui cực kỳ hài lòng vì tui không tốn tình phí, không cần ngồi quán xá. Út nói ăn uống chi cho tốn, cứ ngồi nhà em uống nước lả ôm nhau thôi. Tui chưa thấy con gái nhà giàu nào mà sống giản dị như Út, chẳng chưng diện gì cho cái nhan sắc nghiêng thúng đổ cá hết. Cả cái tính tằn tiện vắt chày ra nước, vắt đất thành đá của em cũng hợp ý tui, và nhất là làm vừa lòng tía tui.
Ta nói, Út Nhái Bầu như là con đẻ của tía tui vậy, cũng nói ít, nói cụt lủn vì sợ tốn hơi. Tới bây giờ tui vẫn ngây ngất nhớ những lần cưỡi SH đi ra đầu hẻm uống trà đá (đi xa hao xăng lắm, nàng biểu vậy), uống cạn nước, em xin cái túi trút mấy viên đá còm đem về. Thuốc tây hết hạn xài, ai cho em cũng lấy. Ấy ấy ấy (chuyện mà ai cũng biết là gì đấy) xong, em cứ bò theo dấu mà nắc nỏm tiếc hùi hụi tụi loăng quăng, nói là tui hoang phí, “Xài hết rồi mai mốt lấy gì xài ?”. Y chang tía, đang ăn đám giỗ mà mắc ị tía cũng chạy về vỗ béo cá tra, bữa nào tía cắt con cá khô kèo ra làm bốn ăn với bốn chén cơm.
Ấy vậy mà vài lần tía bấm bụng dúi cho tui chút tiền gọi là “đầu tư có trọng điểm”. Lần đó tui đưa Út Nhái Bầu đi ăn tiệc tự chọn. Em quyết định nhịn đói từ ngày hôm trước, lả bước đến nhà hàng và ra về với cái bụng căng lặc lè, tiếp tục nhịn đói ngày hôm sau. Em nói em ợ lên cũng đủ no rồi. Nói rồi em ngỏn ngoẻn cười phô ra cái hàm răng vàng khè vì “đánh răng chi cho tốn hao, bọt kem phải phun ra chớ có nuốt được đâu”. Nhưng tui vẫn có thể say đắm em, khi lanh trí đồng hóa màu của bợn răng nàng với vàng, vừa hôn vừa nghĩ cái nhà này chắc bán được ba ngàn lượng.
Tui đoán trúng phóc. Biệt thự bán ba ngàn lẻ chín lượng rưỡi vàng. Út Nhái Bầu được phần lẻ, cái rưỡi ấy, tổng cộng là năm chỉ. Đó là tiền công em giữ nhà, quét giáng nhện giùm cho gia chủ. Nhà chính thức của em cất trên kinh Bà Cú, là hai chiếc ghe bể ghép lại. Khỏi phải nói tui thất vọng đến mức nào, tía tui sụp đổ ra sao. Bữa chia tay còn thê thảm hơn, khi em nói chọn tui vì SH. Út Nhái Bầu đâu biết đó là tía đầu tư có trọng điểm cho tui, SH sắm bằng tiền bán đất. Út Nhái Bầu nghe xong mặt cắt hong còn hột máu, bọn đàn ông đeo Út hồi trước chạy Cub mà nhà bán súp, chạy Honda mà nhà đại lý gas, chạy xe đạp mà nhà có rạp xuồng. Còn tôi, trụi lủi cái SH thôi.
Tui hận ông. Út Nhái Bầu chép câu đó từ phim Đài Loan, vừa khóc vừa bỏ chạy thướt tha y như Lưu Tuyết
Hoa còn tui đứng chần dần như Tần Hán.
Vụ chia tay ướt nhẹp đó xảy ra năm trước mà như mới cái độp. Nhất là khi Út Nhái Bầu lù lù bước vô nhà tui để đưa cái thiệp mời sinh nhật. Mồ hôi lả chả vì mời năm trăm cái thiệp bằng xe đạp cho đỡ hao xăng, tới nhà tui thì Út thở không ra hơi. Em gầy rộc nhiều, chắc cả tháng nay phải nặn óc để moi móc cho bằng được những người từ thân thuộc cho đến thằng cha vô tình quen trong lúc xếp hàng mua đồ giảm giá, dù họ có ở góc nào, trời nào, và đem thiệp mời đi thu hái. Vụ đó thì tía con tui rành quá mà.
Nhưng Út Nhái Bầu còn vượt ra khỏi trí tưởng tượng của tía tui, khi ghi trên cái bìa thiệp “Huỳnh Băng Băng Tuyết Tuyết – Nấu cơm trưởng của hãng nước đá – Cháu vợ chú bác của phó công an phường Cây Mít”. Con nhỏ cụt ngủn mà có đầu óc, tía tui dù hận vụ mất ngàn lượng vàng, nhưng vẫn buột miệng khen. Và ông già dường như không nén được cơn phấn khích, khi biết Phù Nhi, nhân vật chính của buổi sinh nhật năm trăm khách ấy là một nàng… chó.
Mèn đét ơi, con nhỏ này đáng giá ngàn lượng vàng, tía con mình ngu tối quá nên giờ mới nhận ra, tía tui quýnh quáng nói vậy rồi hối tui mau mau kiếm Út Nhái Bầu để nối lại tình xưa. Người vẫn đi chưa xa đâu.
Nguyễn Ngọc Tư

Nơi chốn của cô đơn

cafe Nơi chốn của cô đơnLần gần đây nhất về thăm lại xóm cũ ở hẻm nhà thờ Thăng Long, Quận 11, tôi đảo mắt tìm lại ngôi quán vốn là chốn đầu đời tôi đã vạ vật, làm quen với cà phê đắng không đường và thuốc lá. Quán nằm ngay tim con đường thẳng Nguyễn Kim trổ ra Ba Tháng Hai, thời tôi học trường trung học Hùng Vương, Sài Gòn còn vắng xe và vì thế tôi và lũ bạn có thể lao thẳng từ Nguyễn Kim sang bên này đường mà không sợ tai nạn. Quán tên Khánh, bây giờ không còn, nó cũng mới mất đi đây thôi để thay bằng tiệm bán đồ điện. Khánh, là nơi chứng kiến những ngày ủ rũ nhất trong đoạn đời mới lớn của tôi. Khánh, những chiếc ghế mây đó, những ấm trà nguội đó, đã lưu lại những giọt lệ đắng cay của tuổi trẻ cô đơn. Khánh, chứ không phải bất kỳ nơi nào khác, giờ nhắc lại với lũ bạn xưa, đứa nào cũng bồi hồi nhớ và mắt đỏ hoe.
Đó là nơi chốn của cô đơn. Làm riêng cho nỗi cô độc, làm riêng cho những thân phận phải chịu lẻ loi vì bất kỳ lý do nào, làm riêng cho tuổi mới lớn hoang mang, làm riêng cho thế hệ tôi – thứ thế-hệ-giao-thời, bao giờ cũng quẫn bách và buồn rầu, làm riêng cho những thằng con trai chưa bao giờ dám cầm tay bạn gái, làm riêng cho những mơ ước bị nén chặt, bị dồn tụ, bị bào mòn bằng cà phê đắng và thuốc lá đen mua bằng tiền nhịn ăn sáng. Đó là nơi chốn của lưu đày.
Cuộc lưu đày tự nguyện và đáng yêu.
Vâng. Nơi chốn đó, giờ tưởng tượng lại vẫn cứ nguyên niềm xúc động của ba mươi năm trước. Khánh.
Khánh, tầng trệt một căn phố lầu bề ngang quãng già ba mét, quán ở phía ngoài, ngăn cách gian trong bằng một mành mành kết bằng những ống nhựa thành hình củ ấu. Khoảng vỉa hè chiếm hết để dựng xe đạp, thời ấy chưa có trật tự lòng lề đường đi biên phạt, mà cũng chẳng có gì để phạt: mấy chiếc xe đạp cà tàng dựng sát vào nhau, chủ nhân của chúng là những thằng con trai mặt non choẹt túi lúc nào cũng rỗng. Án ngữ lối vào gian trong là một quầy bar ốp dây mây, trên mặt quầy, một máy cassette mono phát nhạc Tây cũ, Christophe, Sheila, Sylvie Vartan. Khoảng sáu bảy bộ bàn ghế mây, hay là ít hơn, chắc độ bốn bộ, vì tôi nhớ khách bàn này ngồi khá xa bàn kia, không nghe được câu chuyện của nhau. Mà chúng tôi có ai nói gì đâu. Im lặng nhìn từng giọt cà phê sóng sánh xuống tách thủy tinh, im lặng hút thuốc, im lặng mở vở ôn bài, im lặng nhìn nhau, im lặng khóc. Những tiếng khóc cũng thầm lặng, chẳng đủ làm phiền ai. Thời ấy chúng tôi đi nhẹ nói khẽ, có hùng hổ học làm người lớn thì cũng chỉ dám gác chân lên bàn là hết, hay là nối điếu thuốc cũ vào điếu mới cho ra vẻ nghiện nặng là hết. Im lìm. Như những hình nhân bằng giấy yếu đuối. Và Khánh, cùng với những bản nhạc tình từ máy cassette, đã dung dưỡng các hình nhân ấy, không phán xét, không làm nghiêm, không khinh rẻ.
Thuở ấy, tôi, Minh, Nghĩa, Toàn, chiều nào cũng chiếm một bàn ngó mông lung ra phố. Bốn đứa hùn nhau thì mua được một gói thuốc và đủ trả bốn tách cà phê đen. Ngày tạnh cũng như ngày mưa dầm, vẫn vị trí ấy, chiếc bàn ấy, bốn ghế mây ấy. Chúng tôi ngồi mòn thâm cả ghế, đinh long ra móc xoạc áo quần. Nơi chốn nào có chúng tôi, chỗ ấy dường như buồn bã hơn, hay là chúng tôi nghĩ thế chứ nhạc trên quầy vẫn ồn ào La plus belle pour aller danser vẫn tươi tỉnh Tous les garçons et les filles có gì buồn phiền ủ rũ đâu. Cô chủ tiệm Khánh vẫn diện váy hoa ngồi quầy két. Những bàn bên vẫn kín khách đến nghe nhạc. Phố vẫn nắng hoặc vẫn mưa. Nơi chúng tôi ngồi, là chúng tôi đem cô đơn đến. Đem lặng lẽ đến, đem sự rỗng không của mình đến. Ám vào tiệm quán.
Thế mà giờ Khánh không còn, tức là khi tôi thấy mình cô đơn, thấy mình rỗng không, thấy không muốn nói cười không muốn giao tiếp, thấy không cần chạm mặt ai quen, thấy chẳng thể san sẻ, thì tôi cũng không còn Khánh để mà ghé vào. Để mà qua một chiều muộn có mưa rơi hay có giông tố. Để chìm đắm trong nỗi cô độc. Không còn chỗ nào như thế nữa.
Khánh của ba mươi năm về trước giờ chỉ còn trong tâm tưởng. Trong khi ấy, nỗi cô độc như một căn bệnh bất trị, cứ thỉnh thoảng lại hiện ra. Hiện ra một cách, nói sao nhỉ, cũng khá là đáng yêu…
 Quốc Bảo

Gửi ngày Tết theo những cánh thư…

Phố xá quê nhà đã rộn ràng không khí đón mùa xuân mới qua những khúc nhạc vui tươi; những cành mai, cành đào chớm nụ…
Còn bạn, hiện giờ, bạn ở đâu, ở những nơi cách xa Việt Nam nửa vòng trái đất hay múi giờ chỉ lệch nhau vài tiếng gõ kinh kong…? Bạn đang làm gì, ngập chìm trong bộn bề công việc – sách vở và ngập đầy nỗi nhớ…
Tết đến. Là ngày những đứa con xa háo hức, hớn hở về nhà, sà vào lòng cha mẹ như ngày thơ bé, trang nghiêm thắp nén nhang thành kính với tổ tiên. Là ngày những món ăn truyền thống được chăm chút, tỉ mẩn, dọn bày thay cho những vội vã thường nhật. Là ngày sinh nhật chung mà ai ai cũng được chúc thêm tuổi, thêm niềm vui, thêm thành công, thêm hạnh phúc
Bạn có nhớ về tấm bánh chưng, đĩa củ kiệu, nhớ mùi hương trầm thoang thoảng, nhớ tà áo dài tha thướt, bông mai vàng rực nắng hay cánh đào phai dịu dàng. Bạn ở xa, mùa Tết này lỗi hẹn nhưng chắc chắn tâm tưởng bạn vẫn nghe, vẫn cảm, vẫn nhận ra đâu đây âm hưởng, hương vị tết quê nhà.
love letter for you Gửi ngày Tết theo những cánh thư...
Và chúng tôi cũng đang lắng nghe tiếng lòng của bạn. Bằng những cố gắng của mình, màu Tết, hương Tết, cảnh Tết, hồn Tết chúng tôi đang gửi đến các bạn. Hãy gửi về cho chúng tôi những lá “thư phương xa”, những bâng khuâng hoài nhớ, những việc bạn đang làm để dịu lòng, những nụ cười xum họp bạn bè, những giọt nước mắt lặng lẽ lặn vào lòng những ngày này. Chúng ta sẽ cùng chia sẻ, cùng đón Tết…
Theo Tuổi trẻ

Mồng một Tết Cha, mồng hai Tết Mẹ, mồng ba Tết Thầy

Năm hết tết đến, nhiều người Việt nhớ câu thành ngữ “Mồng một Tết cha, mồng hai Tết mẹ, mồng ba Tết thầy”. Câu thành ngữ phản ánh một nếp sống đẹp của người Việt ở thời điểm tống cựu nghênh tân. Nếp sống ấy đã thành quen thuộc, thành cha truyền con nối nên có thể có người không nhớ câu này, song họ vẫn sống theo lời dặn dò của cổ nhân trong câu thành ngữ.
hoa mai vang Mồng một Tết Cha, mồng hai Tết Mẹ, mồng ba Tết Thầy
Tục xưa, con cái trưởng thành ở riêng hoặc đi làm ăn xa chẳng hạn về quê trong dịp Tết Nguyên đán, sáng ngày mồng một vợ chồng con cái anh em ruột thịt về nhà cha chúc thọ cha mẹ và ông bà bên nội. Theo thông lệ, người con cả, người anh cả, người cháu đích tôn vào trước, sau đó đến hàng em út vào sau, lần lượt nói lời chúc tụng ông bà, cha, mẹ sức khoẻ và những điều tốt lành. Ông bà cha mẹ bên nội chúc tết con cháu kèm theo những đồng tiền mới bọc trong giấy hồng điều goị là cho lộc con cháu để con cháu lấy may.
Sang ngày mồng hai Tết, vợ chồng con cái ở riêng hoặc đi làm ăn xa nay có dịp về quê ăn Tết nhớ sang nhà ông bà cha mẹ bên ngoại. Nghi thức chung cũng tương tự như bên nội. Con cháu chúc tụng ông bà cha mẹ và ông bà cha mẹ mừng tuổi con cháu bằng những đồng tiền mới bọc trong giấy hồng điều tượng trưng.
Sau những nghi thức vừa trang trọng vừa đầm ấm thân tình như thế, ông bà cha mẹ con cháu thường tổ chức ăn cỗ Tết đông vui. Nghi thức chúc Tết và ăn ngày đầu xuân bao giờ cũng để lại ấn tượng sâu đậm cho mọi người, đặc biệt là tuổi thơ về hạnh phúc gia đình đầm ấm, có trên có dưới, đầy đủ, viên mãn. Nếp sống đẹp ngày Tết thể hiện sự tri ân của con cháu với ông bà cha mẹ hai bên nội ngoại – cái gốc sinh thành và giáo dưỡng mình nên người.
Sang ngày mồng ba, người Việt thường dành riêng đi lễ Tết thầy giáo. Không chỉ có các học trò học chữ đến với thầy dạy chữ mà thầy được người Việt mở rộng nghĩa là những bậc có công dạy chữ lẫn dạy nghề, dạy cả những bộ môn nghệ thuật như dạy đàn, dạy hát…
Người Việt có một câu thành ngữ chân phương, nôm na nói về vai trò người thầy là “Không thầy đố mày làm nên”. Công dưỡng dục thuộc về cha mẹ nhưng công lao dạy dỗ thành người hiểu biết, thành người có nghề nghiệp để sau này sinh sống và định vị cuộc đời mình trước nhân quần xã hội là người thầy. Với tinh thần tôn sư trọng đạo, người Việt quan niệm “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” nghĩa là dạy một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy – để tỏ lòng tri ân người có công khai tâm cho con người bằng trí thức, bằng chữ.
Ngày xưa cho dù làm quan đến tể tướng thì ngày Tết người học trò đến thăm thầy cũng vẫn một lòng tôn sư trọng đạo như thế. Thường thì ngày mồng ba Tết, người đứng đầu hàng môn sinh – những người cùng học, không phân biệt tuổi tác, chức vị, vị trí xã hội, thường tụ họp ở gia đình thầy giáo, chúc Tết thầy.
Người cao tuổi nhất hoặc người được các bạn đồng môn tín nhiệm nhất thay mặt mọi người đứng lên trịnh trọng thưa với thầy về sự có mặt của học trò lớp mình và chúc thầy trường thọ cùng những điều tốt lành.
“Mồng một Tết cha, mồng hai Tết mẹ, mồng ba Tết thầy”. Thực ra câu thành ngữ đã rút gọn của câu nói bình thường dài lời hơn: mồng một đến chúc tết cha, mồng hai đến chúc tết mẹ, mồng ba đến chúc tết thầy. Phong tục chúc tết ấy bắt nguồn sâu xa từ tinh thần trọng đạo nghĩa: “Uống nước nhớ nguồn, tôn sư trọng đạo”.
Theo Saigonnet

Giao Thừa – Nguyễn Ngọc Tư

Đã thấy mấy vạt hoa vàng loè xoè, đã thấy những trái dưa hấu bóng mẫy thẫm xanh chất tầng tầng trên chợ. Thế là Tết thật rồi. Tết cứ làm người ta nao lên nôn nóng ngóng chờ, rồi lại nuối tiếc cho tuổi xuân qua. Chợ Tết chạy dọc theo các vỉa hè quanh ngã năm, bán toàn dưa với hoa. Vô tình chỗ Đậm bán đối diện với khu nhà đẹp nhất, cao nhất và sầm uất nhất thị xã. Sau lưng, cách một lớp chì gai oặt quẹo là một bãi cát trống, cỏ xanh theo gió chạy líu ríu từng triền, từng triền mải miết. Cánh bán dưa ra chợ từ 20 tháng chạp, chở từ sáng tới khuya, hịch hụi. Lúc nghỉ mệt tay chống hông ngó qua. Những ngôi nhà cao. Những bảng hiệu sặc sỡ. Đèn đủ thứ mầu. Sang quá. Người ta đợi tết để trang hoàng cho thật đẹp, mà càng đẹp thì cánh bán dưa trong ruộng ra càng buồn. « Biết chừng nào mình xây được cái nhà cỡ đó hen? » . « Bán dưa, làm ruộng cỡ 40 năm ». «Giỡn hoài, cỡ đó thì xuống lỗ rồi còn gì » . « Ừ »…
van tho Giao Thừa   Nguyễn Ngọc TưChỗ Đậm ngồi dưới tán cây còng bị tỉa nhánh chỏng chơ như bàn tay cụt. Bên trái là vạt bông của ông Chín từ miệt Sa Đéc xuống. Và chỉ Đậm là ngồi bán một mình chứ người ta chồng vợ đùm đề, xoong nồi lủ khủ. Ngày đầu cô chất dưa chưa khéo, dưa cứ ỷ mình tròn, lăn long lóc ra đường. Dưa lăn, người hì hục đuổi theo. Xe cộ giáp Tết đông nghẹt, người ta cười, người ta cằn nhằn. Tủi cực trào lên như người ta nhận cái thùng vô lu nước đầy. Đậm lầm lũi khóc nghẹn. Đậm 29 tuổi, hơi đen, trên khuôn mặt lam lũ còn sót lại chút duyên ngầm. Chưa thấy chanh chua như đã từng quen chợ. Lúc chở dưa ra, có anh chàng trẻ tuổi cao lỏng khỏng, nước da đen lùi, lúc cười chỉ thấy hơi hới hàm răng, chạy tới làm giúp. Kéo tấm ni-lông che nắng, chặt mấy cây chuối đem ra bao lại cho dưa khỏi lăn, anh chàng cũng giúp. Đậm nằng nặc bảo thôi đi, anh chàng cãi cố: « Tôi tiếp cho, có sao đâu ». Quần anh chàng lấm nhớt, tóc bù xù đỏ quạch như rễ vú sữa. Già Chín bán bông thắc mắc :
_ Con gái ơi! Bác thấy thằng đó hiền khô hà, ai vậy?
Đậm bảo:
_ Tên Quí, chạy xe lam, ở xóm thôi, bác à.
_ Chà, giỏi, tốt thiệt. Làm hăng vậy tính kiếm tiền để cưới vợ hả?
Anh chàng nghe lóm, cười chéo mắt:
_ Có ai đâu mà cưới, bác.
Ông Chín cười khà khà, vuốt chòm râu cụt ngủn.
Cái nắng xuân kỳ lạ, không gay gắt đỏ, không nhàn nhạt như nắng chiều hè mà vàng thắm thiết như mầu bông sao nhái. Bấc lồng lộng lẫy qua từng ngọn cỏ sau chợ, mang theo mù mịt cát. Mặt mũi đầu tóc Đậm lúc nào cũng nham nhám như hột me rang cát. Người ta quần là áo lượt kìn kìn chạy qua mà chợ dưa với hoa vẫn chưa sôi động. Năm nay dưa trúng mùa cả núi vầy ăn gì cho hết. Người ta nán đợi tới ngày rước ông bà, lúc đó coi dưa có rẻ hơn bây giờ không. Những người bán ngồi chéo queo, buồn teo. Bông vạn thọ, bông cúc trái nết nở bung từng khóm, lái bông than như bọng : « Năm nay chắc thua rồi ».
Đậm bắt chước cánh lái dưa xóm Vàm Xáng, đi chợ mua xấp liễn dán dưa cho bắt mắt khách, tiện thể mua cho bé Lý bộ đồ. Mứt gừng, mứt dừa ở nhà má làm rồi để coi mua gì thêm. Má thì thích bánh ngọt. Con út thích cắn hột dưa, Đậm mua mỗi thứ vài trăm gam. Về khui ra thấy bộ đồ bé Lý hơi lớn, nhưng không sao, lớn thì mặc tới năm sau. Già Chín hỏi : « Đồ ai mà bây ôm ấp vậy ? » . Đậm bảo của con gái con. Hỏi thêm một chút về ba của đứa nhỏ, Đậm cúi mặt thưa : « Không có ». Nghĩa là không có. Ông Chín không phăng tới nữa. Ông già rồi, lăn lộn trên đời, ông biết chắc có chi lầm lỡ. « Con lầm lỡ tới mức phải bỏ nhà đi luôn đó, bác Chín à. Tới lúc ba con buồn rồi chết, má mới rước con về. Bây giờ, có cực khổ thế nào con cũng ráng chịu, miễn sao năm tháng cuối đời má con vui. Mà, chắc bù bi nhiêu cũng không đủ ». Sau này, Đậm mở lời. Giọng Đậm khao khao. Cô thấy mình giống như cỏ ven đường, người ta đi qua đạp, đi lại đạp vẫn ngoi lên sống, sống cỗi cằn.
Những mùa lam lũ. Những mùa cực nhọc. Một mình chống chọi. Đàn ông con trai coi được một chút mới lòng vòng ở ngoài đã nghe thiên hạ rần lên : « Thứ gái hư đâm đầu vô làm gì ». Ai mà muốn, chỉ tại còn nhỏ, thấy gió yêu gió, thấy hoa yêu hoa, đam mê bồng bột. Nghĩ mình học chưa tới đâu nhưng là học những bài học bự nhất, đắt nhất. Đếm đi đếm lại chỉ còn Quí, khi biết được còn mỗi Quí thì Đậm đã sắp 30. Nhà Quí ở Lung Giữa, Quí gửi xe sân nhà cộ Làm một vài chuyện nhỏ như chở Đậm đi chợ không lấy tiền, tiếp Đậm cất cái nhà củi… thì cho là có qua có lại đi. Nhưng ánh mắt Quí ngày càng nồng nàn trói buộc, bắt Đậm phải day dứt giữa nỗi khát khao và tủi hổ. Quí trai tơ, chưa vợ, lại nhỏ hơn Đậm gần 4 tuổi. Nhưng Quí tốt quá, rất tốt. Má Quí già rồi, than với Đậm hoài, có một mối trong Nhà Phấn Ngọn, coi được lắm, vậy mà biểu thằng Quí cưới vợ mà nó hổng nghe, làm như nó còn chờ ai đâu.
Thời gian bị người ta chở kĩu kịt đi. Khiếp, mới đó đã 29 Tết. Bánh mứt, dưa hành, quần mới, áo mới như nước tràn lên phố. Đây là một thời điểm rộn rịp nhất, phơi phới nhất trong năm. Tết này không có 30, 29 rồi tới mùng một, như người ta bước hụt, thấy thiếu một ngày. Những khóm vàng hoa của ông Chín nở sớm từ 24, 25 đã ngả mầu vàng sậm. 4 giờ sáng, ông đi qua bên kia đường gánh nước về tưới, than : « Thời tiết năm nay kỳ cục quá » ông vấn điếu thuốc, phà khói bảo : « Con biết không, nghề bán bông tết cũng như bán lồng đèn Trung thu, qua rằm tháng 8 có cho người ta cũng không thèm lấy. Buôn bán kiểu vậy như con gái có thì, qua rồi, khó lắm… » Ông nói tới đây, thấy Đậm ngẩng đầu ngó sao muộn, ông thôi không nói nữa. Đậm nhớ con gái quá. Nghe Quí đem đồ về lại đem tin ra bảo : « Bộ đồ bé Lý mặc vừa lắm, nó đòi ra với Đậm. Buôn bán như vầy cực quá, chở nó ra đây, tội nghiệp… ». Rồi Quí bảo mớ bông mồng gà Đậm gieo sao mà khéo quá, bông đỏ bông vàng trổ ngay Tết.
Đó là lúc chờ sáng, còn rỗi rãi xẻ dưa mời nhau, chứ ngày 29 là một ngày tất bật, nói theo dân đá banh là thắng với thua. Người mua xúm xa xúm xít. Mới một buổi đã lử lả, Đậm một mình phải coi trước coi sau. Tưởng dưa hấu đắp đập ngăn sông mà đã vợi đi quá nửa. Nhưng chắc phải đợi cho tới giao thừa. Người ta chờ tới đó sẽ rẻ nữa. Chạy xong mấy chuyến xe buổi sáng, chiều Quí lại giúp. Từ bến xe lam lại đằng chợ chừng 100 m. Quí kêu : « Có ai mua nhiều, Đậm hứa đi, tôi chở tới nhà cho ». Đậm thấy vui, phần thì bớt lo dưa ế, phần thấy nao nao trong lòng. Cái không khí đẹp thế này, ấm thế này, không vui sao được. Quí hỏi : « Nhà Đậm có gói bánh tét không? ». Đậm hỏi lại : « Có, mà chỉ ». « Tôi cho, má tôi gói nhiều lắm ». Quí mặc áo đứt mất tiêu cái nút trên, lồ lộ ra mảng ngực ráp nắng. Trong Đậm nhiều khi dậy lên một cái gì rưng rức khó tả, chỉ mong nép đầu vào đó để quên nhọc nhằn, để quên nỗi cô độc lùi lũi trong đời.
Lúc ngẩng lên được đã năm mới mất rồi. Nghe được tiếng trống giao thừa vọng về từ trung tâm thị xã. Ở đó có một lễ hội thật tưng bừng. Ông Chín đốt 6 nén nhang, chia cho Đậm nửa, biểu : « Con cúng giao thừa đi. Cầu an khang, sức khỏe, cầu năm tới giàu hơn năm nay ». Mùi nhang thơm trong gió sực lên mũi Đậm một nỗi nhớ nhà. Dù đây về đấy chưa tới một tiếng đi xe. Ở chợ, người muốn về trước giao thừa thì đã bán thốc tháo để về. Những người còn lại cũng cố dọn dẹp làm sao mùng một có mặt ở nhà, pha bình trà cúng tổ tiên. Ông Chín đứng chỉ huy cho con trai ông bưng mươi chậu hoa còn lại lên xe hàng, quyến luyến : « Hồi nãy con tặng bác dưa ăn, giờ bác tặng lại cho con với cậu nhỏ hai chậu cúc đại đóa này. Năm tới, bác có xuống không biết được ngồi gần cháu như vầy không. Cha, đây về Sa Đéc chắc phải nhâm nhi dài dài cho đỡ buồn quá ».
_ Dạ, bác về mạnh giỏi, ăn Tết cho thiệt vui.
Đậm vén tóc, cười, thấy thương ông quá. Ông Chín leo lên xe còn ngoắc Quí lại nói thì thào: « Ê cậu nhỏ, tôi nói cậu nghe, ông bà mình có câu: Ra đường thấy cánh hoa rơi. Hai tay nâng lấy, cũ người mới tạ Mạnh dạn lên, cậu thương con gái người ta mà cà lơ phất phơ thấy rầu quá. Cháu Đậm, thấy vậy mà như trái dưa, xanh vỏ đỏ lòng ». Nói rồi xe vọt đi, mấy người nữa lên xe vỗ vào thùng xe thùm thùm như gửi lại lời chào tạm biệt. Khói xe xoắn ra từng ngọn tròn tròn như con cúi. Đậm lui cui quét dọn chỗ của mình, hỏi:
_ Ông Chín nói gì vậy?
_ Đâu có gì _ Quí cười bối rối.
_ Về nghen, chạy xe chất đồ chở về. Biểu Quí đứng chờ mà không nghe, vì tôi mà ngày nay Quí bỏ mấy mối xe, uổng quá.
_ Đâu có gì còn 31 trái dưa…
_ Tôi tặng Quí chục trái ăn dài dài.
Quí cười :
_ Nhà tôi đơn chiếc, có mấy người đâu, ăn gì nhiều vậy.
Những chiếc xe vẫn nối đuôi nhau chạy về phía đại lộ. Lễ hội giao thừa vẫn chưa tan, chưa muốn tan. Người ta vẫn muốn cùng nhau đi hết Tết này. Một vài anh bạn trẻ chạy xe qua, gọi Đậm: « Nhanh lên chế ơi, trễ rồi. Tết đâu có đợi ». Lúc Đậm lên xe thì đã qua lâu giao thừa, Đậm ngồi đằng trước ngang với Quí. Xe ra khỏi thị xã, con đường nhỏ lại, vắng hoe. Đậm ngoái lại nơi cô từng nếm sương, nếm nắng, nghe gió. Những đóa cúc sau sàn xe rung rinh những sắc mầu rực rỡ. Quí bảo:
_ Đậm biết cúc đẹp gì không?
Đậm lắc đầu. Quí cười:
_ Lòng chung thủy. « Diệp bất ly chi, hoa bất ly đài ».
_ Ai nói với Quí vậy?
_ Bác Chín. Năm tới, tôi trồng cúc đi bán với Đậm nghen.
Đậm muốn cười, rất muốn cười mà sao nghẹn lại. Làm sao vượt qua những trở ngại trong lòng người. Hai bên đường rập rờn hoa dại. Những đống lửa rơm còn nghi ngút khói, bọn trẻ cơi lên khoe áo mới rồi mỏi mòn đi ngủ.
Quí cho xe chạy thật chậm, nghe gió thổi qua lỗ tai lạnh quánh. Lạnh như khoảng chiếu nửa đêm Quí chạm tay vào, tượng lên một nỗi nhớ rờn rờn lúc mờ lúc tỏ. Những nỗi nhớ phơ phất mái tóc một người, đôi mắt một người, dáng dấp một người. Đến tỉnh dậy vẫn còn bồng bềnh như khói. Quí nhìn Đậm, ánh nhìn rất lạ. Anh không biết vì một nỗi gì mà tới bây giờ anh chưa nói lời thương với người ta. Anh không ngại đứa con, anh không ngại chuyện lỡ lầm xưa cũ, tuổi tác cũng không thèm nghĩ đến. Cô luống cuống khi thấy chiếc xe chạy chậm dần:
_ À… Ờ… Tết này nữa, Quí bao nhiều tuổi rồi ha?
Quí im lặng, dừng xe hẳn. Lúc này anh thấy cần nắm lấy bàn tay lạnh tái của Đậm, rất cần. Khi ấy giao thừa đã đi qua lâu, lâu lắm rồi nhưng rõ ràng vẫn chưa hết Tết. Mai là mùng một.
Nguyễn Ngọc Tư

Chuyện của Bong Bóng

Cái giây phút Quân thấy Chi tay trong tay với một người con trai khác làm Quân nhớ đến lần Quân 7 tuổi, ba mua cho Quân một quả bóng bay màu xanh da trời. Quả bóng tuột tay bay khỏi Quân một một lúc lâu rồi, mà Quân còn ngẩn người ra nhìn, quên mất cả việc lẽ ra nên tiếc nuối. Quả bóng của Quân như một giọt nước xanh bé nhỏ rơi thõm và hòa tan hoàn toàn vào đại dương xanh mênh mang là bầu trời trên kia.
girl and balloon Chuyện của Bong Bóng
Lúc này cũng vậy, Quân ngạc nhiên thấy mình bình tĩnh đến lạ lùng. Anh sững người ra, ngơ ngác thì đúng hơn, như vừa bị đánh thức khỏi một giấc mơ nào thật lắm. Ánh mắt Chi trìu mến lướt trên gương mặt người con trai với Quân mới gần gũi, quen thuộc làm sao. Cả cái cách cô đưa tay âu yếm sửa lại cổ áo cho người đó, Quân chỉ cần nhắm mắt cũng nói được dáng bàn tay Chi nghiêng ra sao. Định thần một lúc, Quân chậm rãi bước đến chỗ 2 người đang đứng, ánh mắt Quân nhìn Chi thẳng và sáng, anh chỉ nói một câu duy nhất:
- Thật à Chi?
Chi thoáng giật mình trước sự có mặt không mong đợi của Quân. Nhìn sang người bên cạnh, cô hơi bối rối. Không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này, cô hơi gật đầu, nửa thừa nhận, nửa ngại ngùng.
Đó là lần cuối cùng Quân cười với Chi. Một nụ cười rất buồn, nhưng cũng rất đẹp, đẹp nhất từ Quân mà Chi từng bắt gặp. Chi có cảm giác như tất cả tình yêu trong 3 năm trời Quân trút ra hết trong nụ cười này. Tự nhiên cô muốn khóc, rồi kìm lại, thấy thật vô duyên khi người tạo ra sự đổ vỡ là mình lại đi rơi nước mắt, còn nạn nhân là Quân lại cười. Nhìn nét mặt Quân khi cười điềm đạm và tĩnh lặng như mặt nước, Chi biết, cô mất Quân thật rồi. Mất vĩnh viễn. Không cách nào lấy lại được.
Quân quay lưng đi một lúc rồi mà Chi còn đứng im nhìn theo, tiếc quay quắt cái dáng đi cho một tay vào túi quần rất từ tốn của anh.
Quân đứng tựa lưng vào cột đèn đường, mắt mơ màng nhìn lên trời. Quân cứ nhìn như thế, không rời mắt khỏi những ngôi sao nhấp nháy trên kia như bị thôi miên. Một cơn gió lạnh thổi qua làm anh rùng mình. Hít một hơi thật dài, Quân kéo cao cổ áo, khẽ lẩm bẩm:
Mình đang nhìn thấy ánh sáng từ những ngôi sao đã chết.
Mỉm cười yếu ớt với chính mình, anh đi bộ về nhà.
Bàn bè vừa thương, vừa bực tức, vừa không thể hiều nổi phản ứng của Quân. Tường nói với giọng run rấy vì giận:
Mày đưa tao số điện thoại của Chi, để tao hẹn nó ra gặp mặt, nói cho ra lẽ. Sao lại có cái trò tiểu nhân như thế? Mà mày nữa, hèn vừa thôi chứ, là tao thì thằng kia đã nhận vài quả đấm ra trò rồi.
Quân đặt tay lên vai bạn, nhẹ nhàng:
Thôi mày ạ. Tao không trách hay giận gì Chi cả. Lúc ấy Chi đã xác nhận với tao, thế là đủ rồi.
Tường nhìn bạn, không đồng tình và pha lẫn xót xa. Quân nhìn thẳng vào mặt Tường, ánh nhìn xanh trong như bầu trời mùa hạ không gợn một chút mây, khẽ lắc đầu. Tường thở hắt ra:
Ừ thôi thì tùy mày
Quân thương bạn đến mức muốn ôm nó một cái, nhưng nghĩ đến việc 2 thằng con trai ôm nhau thì lại thấy buồn cười, thành ra anh chỉ nói đơn giản “Tao biết mày sẽ nói vậy mà”.
Thủy thì lại có kiểu an ủi nữ tính và đằm thắm hơn. Cô tặng Quân một cái khăn choàng cổ do chính tay mình đan, kèm theo một tấm thiệp với những lời nửa như an ủi, nửa nhu áy náy với sự việc xảy ra. Dù gì, Thủy cũng là bạn thân của Chi. Quân đón nhận tất cả sự động viên, an ủi, những lời rủ đi chơi bời, ăn uống từ bạn bè bằng một thái độ chân thành, thân thiết, nhưng phản ứng của anh đối với việc Chi quen người khác mờ nhạt đến mức mọi người bỗng cảm thấy hành động của mình trở nên thừa thãi. Những người bạn tốt, họ tự nghĩ trong đầu: “Thằng Quân trước giờ vẫn đi mây về gió như người mộng du ấy, chắc việc lần này đầu óc nó cũng chẳng rơi xuống đất là mấy”. Rồi họ thở phào, kết luận: “Vậy còn may. Nó không phải buồn hay suy nghĩ nhiều”.
Chỉ riêng Trang là biết Quân buồn. Nhưng Trang lại không biết Quân là ai.
Nhà cô ở đầu phố, nhà Quân ở cuối phố. Tối nào, Quân cũng gửi xe ở khu vực xe ngoài đường chính rồi đi bộ về nhà. Con phố nhỏ càng khuya càng sực nức mùi hoa nhài. Nhà Trang gần ngay cột đèn, tối tối, Trang ngồi trên ban công, nhìn bóng người con trai đứng đổ dài dưới ánh vàng vọt của ngọn đèn đường, khói thuốc lá tỏa thành từng vệt dài trắng nhạt trên nền không gian đen sẫm, thấy anh bé nhỏ và cô độc lạ lùng.
Quân thường đứng im lặng ở đó chừng nửa tiếng đồng hồ, ngước mắt lên nhìn trời, rồi dụi tắt thuốc, đi tiếp về nhà. Trang tự hỏi chàng trai đứng đó làm gì mà đều đặn và kiên nhẫn như thế, dù tiết trời bây giờ là đầu đông. “Hay anh ta…quan sát địa hình vùng này để ăn trộm?” Trang phì cười trước giả thiết của mình, nhưng vẫn không thôi thắc mắc. Sâu trong lòng, cô thấy có một sự thương hại khó giải thích mỗi lần cô nghĩ đến người con trại lạ lùng kia. “Có lẽ anh ta nhìn lẻ loi quá”. Chàng trai đứng xoay lưng lại, và chỉ xuất hiện vào buổi chớm khuya, nên Trang chưa một lần nhìn rõ mặt anh. Sự việc lặp đi lặp lại gần 1 tháng, nỗi tò mò ngày càng dâng cao, Trang chợt nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch.
Tối hôm ấy, cũng như mọi ngày, đang thong dong đi bộ về, Quân huýt sáo khe khẽ vì hương hoa nhàu nồng nàn và khí trời tinh Trang làm anh khoan khoái. Anh yêu những tối đi bộ về một mình dưới con phố nhỏ yên tĩnh này, vả chăng, vào giờ này, mọi người đều quây quần trong nhà để tránh cái rét mướt đầu đông, càng làm khoảng không gian trở nên riêng tư một cách dễ chịu. Chợt anh dừng lại, ở phía cột đèn quen thuộc, có một vật thể lạ đang cử động, cụ thể là nó đang…bay phấp phới trong gió. Bước lại gần hơn, Quân ngạc nhiên phát hiện hóa ra “vật thể lạ” là một quả bóng bay màu xanh da trời được buộc vào cột đèn. “Hôm nay có phải ngày lễ gì đâu mà treo bong bóng, mà ai lại treo ở lưng chừng như thế”, Quân nghĩ thầm. Dù gì, cái màu xanh nao lòng của quả bong bóng làm anh nhớ đến sự cố với Chi và lòng khe khẽ chùng xuống. Tò mò, anh bước ngay đến để quan sát cho kỹ hơn. Quân suýt ồ lên một tiếng khi thấy buộc kèm với quả bóng là một mảnh giấy nhỏ màu xanh gấp vuông vắn. Quân rút mảnh giấy ra, hứng nó dưới ánh đèn để đọc cho rõ. Nét chữ mềm mại chỉ viết một câu duy nhất: “Này anh, trên trời có gì hay lắm à?”.
Quân khẽ bật cười. Anh nhìn khắp chung quanh, thấy ai cũng đóng cửa, chỉ có ánh đèn hắt ra từ cửa sổ và tiếng Tivi vọng ra nho nhỏ từ mấy căn hộ phía xa. Không nghĩ ra là ai đã gửi mành giấy cho mình. Luân đoán chừng chắc người đó phải là một cô gái (vì nét chữ rất mềm mại) còn trẻ (vì gọi mình là anh) nhà ở quanh đây (thế nên mới thấy Quân đứng nhìn trời, và có đủ thời gian buộc bong bóng vào cột đèn vào khoảng tối để mọi người khó phát hiện). Thú vị trước sự bất ngờ xinh xắn này. Quân rút bút trong túi đeo bên người ra, hí hoáy viết trả lời vào mặt sau của tờ giấy cũng chỉ một câu vỏn vẹn: “Anh nhìn ánh sáng từ những ngôi sao đã chết, cô bé ạ”. Cẩn thận buộc chặt tờ giấy vào quả bong bóng, Quân nhìn lên trời. Những ngôi sao hôm nay cũng có vẻ lấp lánh và tươi vui hơn mọi ngày. Dù gì, anh cũng đang có một quả bóng bay làm bạn ngắm sao. Quân thấy lòng nhẹ nhõm.
Tối hôm sau, Quân nhận được thư trả lời của Trang cũng ở một quả bóng bay màu xanh khác thay cho quả cũ chắc đã hết hơi. Lần này, Trang có tiến bôj hơn khi viết được…2 câu: “Sao lại là những ngôi sao đã chết hả anh? Nhìn anh có vẻ buồn”.
Quân chạnh lòng. Câu đầu tiên gợi anh nhớ đến một kỉ niệm ngọt ngào với Chi trong những tháng ngày cũ, trong khi câu thứ hai đã lâu lắm rồi chưa ai nói với anh như thế, các bạn mặc nhiên nghĩ rằng Quân đã quên Chi như quên một quả bóng bị vụt bay vào bầu trời xa tít.
“Ánh sáng của một ngôi sao thuộc dải ngân hà rộng lớn trên kia phải mất hàng ngàn năm để đi từ nơi ấy đến địa cầu, và khi đến nơi rồi, thì ở xa xôi trên kia, sau khoảng thời gian dài như thế, ngôi sao ấy có lẽ đã không còn tồn tại nữa. Anh gọi đó là những ngôi sao đã chết. Và anh buồn vì điều đó, cô bé ạ”.
Trang thở dài. Một nỗi buồn rất nhẹ lan tỏa trên gương mặt trong như nước của cô. Đây là một chàng trai nhiều tâm sự. Hẳn nhiên rồi, có lẽ anh ấy đang tiếc nhớ một điều tươi đẹp nào đó trong quá khứ. Chàng trai này còn làm cho thiên văn học trở nên thơ mộng và huyền ảo bằng kiểu suy tư rất ngộ nghĩnh của anh ta.
“Em không đồng ý đâu. Có những ngôi sao có tuổi thọ rất cao, có những ngôi sao lại có khoảng cách rất gần. Không phải tất cả những ngôi sao anh nhìn thấy đều đã chết. Em chỉ ngắm sao vì em yêu ánh sáng chúng mang lại thôi. Ah, mùa đông ngày càng lạnh, sao anh ăn mặc phong phanh vậy?”
Quân thấy mắt mình hơi nhòe khi đọc những dòng chữ này. 2 năm trước, khi đi cùng Chi trên con phố nhỏ dẫn về nhà, chỉ có mặt trăng vằng vặc trên cao, yên ả đến mức nghe được tiếng thở nhẹ của Chi thoảng qua, Quân kéo Chi sát vào người, chỉ tay lên bầu trời sáng như dát bạc, thì thầm: “Anh yêu những ngôi sao vì ánh sáng của chúng, như anh yêu em vậy”. Gương mặt của Chi gần, thật gần, và cũng lung linh như một ngôi sao. Một vì sao đẹp nhất.
“Ừ, em nói đúng. Đã lâu lắm rồi anh quên mất là anh yêu những ngôi sao vì ánh sáng của chúng. Anh cứ mãi suy nghĩ về việc chúng còn hay đã chết. Này em, em có nghĩ những ngôi sao khi chết rồi cũng có linh hồn không?”
Họ trò chuyện với nhau mối tối, và chủ đề không chỉ xoay quanh những ngôi sao và bầu trời nữa, mà đã có hình dáng của những quyển sách họ đọc, những điều họ thấy khi sống rất trọn, và cả những dòng cảm nhận vu vơ về một điều gì đó chưa thành hình nữa. Quân đã chú ý mặc áo ấm hơn, anh vẫn ngắm sao mỗi ngày, nhưng không hút thuốc nữa, vì Trang bảo: “Khói thuốc của anh sẽ làm quả bóng bay của em ho sặc sụa”. Anh cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi về sớm hơn, nấp vào 1 chố đâu đó để tìm ra cố bé thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong giấc mơ an hhàng đêm với gương mặt mờ ảo như khói. Bí mật làm cuộc sống thú vị hơn, và anh tôn trọng ý muốn của cô gái. Trang thấy mình cười nhiều hơn, yêu thương cuộc sống nhiều hơn và phát hiện ra những điều mới mẻ trong những thứ tưởng như rất gần gũi, quen thuộc mà cô hay lơ đãng bỏ qua khi đi rất vội qua đời.
“Em này, một ngày anh chợt nhận ra, khi ta bình thản nhìn vào quá khứ, không có nghĩa là ta hoàn toàn chấp nhận nó. Và buổi sáng anh thức dậy, thấy tên một người cũ gợi nên một niềm trìu mến đã cũ nhưng cũng xa xôi không kém, anh biết mình đã bước qua nỗi buồn rồi”.
“Chỉ có những người yêu thương nhiều mới buồn nhiều anh ạ. Cho đi càng nhiều thì khoảng trống, hẫng hụt khi mất đi càng lớn. Nhưng em biết, anh chưa bao giờ thật sự mất một điều gì, vì anh có một ký ức tốt và biết chọn lọc, đúng không? Hay chỉ ghi nhớ những điều tốt đẹp thôi anh nhé. Để rồi khi anh nhìn lên bầu trời, anh sẽ cảm ơn những ngôi sao, còn tồn tại hay đã chết, vì đã lung linh sáng…”
Đêm vắng và thanh như tiếng thở dài rất khẽ của gió, Trang ngạc nhiên không thấy Quân viết gì trong giấy như thường lệ. Rõ ràng hôm nay anh ấy vẫn đứng đó mà. “Hay anh ấy có chuyện buồn? Hay anh ấy đã chán nói chuyện với một cô gái xa lạ chưa từng gặp mặt bằng những dòng chữ vu vơ?” Vai Trang run khe khẽ vì lạnh, từ nhà bước mấy bước ra đường, cô chỉ khoác một cái áo khoác mỏng ngoài bộ Pajama mặc ở nhà. Như mọi khi cô chỉ cần lấy giấy và bóng ra là đã vào nhà lại. Nhìn quanh quất, ánh mắt Trang bắt gặp một hộp quà xinh xắn màu xanh da trời nằm nép dưới chân cột đèn. Lòng ngân lên một thanh âm rất dịu, cô run run mở lớp giấy gói. Đáy chiếc hộp lấp lánh sáng những ngôi sao dạ quang xanh biếc, ở giữa là một quả bóng bay xanh da trời bé xíu nằm gọn trong chai thủy tinh. Giọng một người con trai nửa như cười, nửa như tiếng gió thoáng rất nhẹ phía sau lưng:
“Em đang lạnh kìa, cô bé”.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Khiết Lam.

Xem tài liệu! TKBG Mỹ thuật 1

Xem tài liệu! TKBG Mỹ thuật 1

Xem tài liệu! TKBG Mỹ thuật 2

Xem tài liệu! TKBG Mỹ thuật 2

Xem tài liệu! TKBG Mỹ thuật 3

Xem tài liệu! TKBG Mỹ thuật 3

TKBG Mỹ thuật 4

Xem tài liệu! TKBG Mỹ thuật 4

TKBG Mỹ thuật 5

Xem tài liệu! TKBG Mỹ thuật 5

TKBG Mỹ thuật 6

Xem tài liệu! TKBG Mỹ thuật 6

10 Vạn câu hỏi "Vì sao?"

Xem tài liệu! 10 Vạn câu hỏi "Vì sao?"

Bảo trì máy tính và cài đặt phần mềm

Bảo trì máy tính và cài đặt phần mềm

Phần cứng gồm những đối tượng vật lý hữu hình như vi mạch, bản mạch in, màn hình, bộ nhớ, ... Phần cứng thực hiện các chức năng xử lý thông tin cơ bản ở mức thấp nhất tức là ...

Xem tài liệu! Hai vạn dặm dưới biển

Xem tài liệu! Hai vạn dặm dưới biển

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 1 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 1 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 1 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 1 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 2 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 2 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 3 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 3 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 3 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 3 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 4 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 4 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 4 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 4 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 5 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 5 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 5 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Ngữ văn 5 - Tập 2

Ngày mai, Hà Nội đổi giờ học, giờ làm

Ngày mai, Hà Nội đổi giờ học, giờ làm

Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 10 Nâng cao - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 10 Nâng cao - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 10 Nâng cao - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 10 Nâng cao - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 11 Nâng cao - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 11 Nâng cao - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 11 Nâng cao - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 11 Nâng cao - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 11 Nâng cao - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 11 Nâng cao - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 12 Nâng cao - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 12 Nâng cao - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 12 Nâng cao - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 12 Nâng cao - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 12 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 12 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 12 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 12 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 11 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 11 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 10 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 10 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 10 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 10 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 9 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 9 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 9 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 9 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 8 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 8 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 8 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 8 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 8 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 8 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 7

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 7

Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 6

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 6

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 5

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 5

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 4

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 4

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 4

Xem tài liệu! TKBG Lịch sử 4

Xem tài liệu! TKBG Khoa học 5 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Khoa học 5 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Khoa học 5 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Khoa học 5 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Khoa học 4 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Khoa học 4 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Khoa học 4 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Khoa học 4 - Tập 1

Xem tài liệu! Thực nghiệm Hoá học

Xem tài liệu! Thực nghiệm Hoá học

Xem tài liệu! Sổ tay Hoá học

Xem tài liệu! Sổ tay Hoá học

Xem tài liệu! Những kiến thức tổng hợp Hoá học

Xem tài liệu! Những kiến thức tổng hợp Hoá học

Xem tài liệu! TKBG Hoá học Nâng cao 12 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Hoá học Nâng cao 12 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Hoá học Nâng cao 12 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Hoá học Nâng cao 12 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Hoá học Nâng cao 11 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Hoá học Nâng cao 11 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Hoá học Nâng cao 10 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Hoá học Nâng cao 10 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Hoá học Nâng cao 10 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Hoá học Nâng cao 10 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Hoá học 12 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Hoá học 12 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Hoá học 11 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Hoá học 11 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Hoá học 11 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Hoá học 11 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Hoá học 10 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Hoá học 10 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Hoá học 10 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Hoá học 10 - Tập 1

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012

Xem tài liệu! TKBG Hoá học 9 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Hoá học 9 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Hoá học 9 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Hoá học 9 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Giáo dục công dân 12

Xem tài liệu! TKBG Giáo dục công dân 12

Xem tài liệu! TKBG Giáo dục công dân 11

Xem tài liệu! TKBG Giáo dục công dân 11

Xem tài liệu! TKBG Giáo dục công dân 10

Xem tài liệu! TKBG Giáo dục công dân 10

Xem tài liệu! TKBG Giáo dục công dân 9

Xem tài liệu! TKBG Giáo dục công dân 9

Xem tài liệu! TKBG Giáo dục công dân 6

Xem tài liệu! TKBG Giáo dục công dân 6

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 12 Nâng cao - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 12 Nâng cao - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 12 Nâng cao - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 12 Nâng cao - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 12 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 12 - Tập 2

Thứ Năm, 26 tháng 1, 2012

Miễn phí bản quyền phần mềm AVG Anti-Virus 2012


AVG Anti-Virus 2012AVG Anti-Virus 2012 là phần mềm diệt virus mạnh mẽ, tự động cập nhật để bảo vệ bạn liên tục khỏi các mối nguy hiểm đang ngày một phát triển hiện nay.
Tìm hiểu thêm thông tin về AVG 2012.

Nhận Key AVG Anti-Virus 2012 bản quyền miễn phí

Để sử dụng AVG Anti-Virus 2012 có bản quyền chính hãng miễn phí, các bạn hãy làm theo các bước hướng dẫn của All 4 You Blog dưới đây:
1. Trước tiên các bạn cần phải có một tài khoản trên pcpro.co.uk, hãy nhấp chuột vào đây để mở trang đăng ký rồi sau đó điền đủ thông tin của bạn vào khung đăng ký theo hướng dẫn như trong hình minh họa của All 4 You Blog dưới đây:
Key AVG Anti-Virus 2012
Quan trọng: Trước khi thực hiện bước 2, các bạn hãy đổi proxy cho trình duyệt với proxy cần sử dụng là proxy Anh.
2. Sau khi gửi đăng ký thành công, 1 email yêu cầu xác nhận đăng ký được gửi đến cho bạn. Hãy nhấp chuột vào liên kết có trong email đó để xác nhận và ngay sau đó bạn sẽ được chuyển đến trang khuyến mãi nhận miễn phí giấy phép bản quyền phần mềm AVG Anti-Virus 2012.
3 Tại trang khuyến mại, các bạn hãy nhấp chuột vào nút “Get Serial Code” để nhận miễn phí giấy phép bản quyền phần mềm AVG Anti-Virus 2012. pcpro.co.uk sẽ xét duyệt đăng ký của bạn bằng tay và nếu hợp lệ, thông tin Key AVG Anti-Virus 2012 FULL bản quyền miễn phí sẽ được cung cấp cho bạn tại My Downloads trong vòng 48 giờ kể từ lúc bạn gửi đơn đăng ký.
Download và cài đặt AVG Anti-Virus 2012 với thông tin giấy phép bản quyền mà bạn vừa nhận được.

Miễn phí bản quyền phần mềm JetClean PRO

JetClean PROphần mềm dọn dẹp hệ thống chuyên nghiệp, có khả năng dọn dẹp máy tính của bạn chỉ với một cú nhấp chuột, giúp tối ưu hóa hiệu suất máy tính của bạn một cách dễ dàng.
JetClean PRO
M

Các tính năng chính của JetClean PRO

  • Dọn dẹp và tăng tốc chỉ với một cú nhấp chuột
    Dọn dẹp các tập tin rác và các khóa registry không cần thiết để cải thiện hiệu suất máy tính của bạn chỉ với một cú nhấp chuột.
  • Nhẹ, Dễ sử dụng và Đáng tính cậy
    Chiếm rất ít không gian trong máy tính của bạn, nhưng cung cấp cho bạn một máy tính sạch sẽ và chức năng tinh chỉnh hệ thống đáng tin cậy.
  • Dọn dẹp Windows nhanh và mạnh mẽ
    Nhanh chóng xác định và xóa mọi tập tin rác có thể tồn tại trong Recycle Bin, tài liệu gần đây (Recent Documents), các tập tin tạm thời, các bản ghi, Clipboard, DNS Cache, báo lỗi, bộ nhớ Dumps, danh sách Jump.
  • Cải thiện hiệu suất máy tính
    Hiệu suất máy tính tốt hơn cho công việc và giải trí của bạn. Cung cấp cho bạn cảm giác sử dụng một chiếc máy tính mới
  • Hệ thống ổn định và ít treo hơn
    Làm giảm các lỗi hệ thống và tình trạng treo máy tính một cách an toàn bằng cách loại bỏ tất cả các registry cũ và không sử dụng đến.
  • Khởi động máy tính và các ứng dụng nhanh hơn
    Giúp tăng tốc độ khởi động máy tính bằng cách sắp xếp lại các ứng dụng khởi động cùng với Windows. Tắt các chương trình có thể làm chậm hệ thống của bạn.

Nhận Key JetClean PRO bản quyền miễn phí

Để sử dụng JetClean PRO có bản quyền miễn phí, các bạn hãy download và cài đặt phần mềm dọn dẹp hệ thống này với thông tin giấy phép bản quyền chính hãng dưới đây:
Key JetClean PRO FULL FREE: 7368B-578F2-5837B-E6EB1

Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?

where are you now Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?Em những ngày gồng mình chống chọi với nỗi nhớ, sợ hãi trong chênh vênh nhớ thương.
Những ngày cuối tuần nhiều hoang hoải. Em co ro trong những kỉ niệm xưa cũ, thấy vết thương xưa lại nhói đau… Mùa Đông, se sắt gió, lãng đãng mưa. Em một mình đi dọc các con phố Hà Nội, gói cho đủ đầy mùi vị của mùa Đông, của Hà Nội và tự nhủ với lòng mình, em đang hạnh phúc, thực sự hạnh phúc.
Và đi giữa đất trời Hà Nội, em, bâng quơ nghĩ đến anh. Anh ở đâu giữa đời em, giữa gió mưa rét buốt lúc này.


* * *
Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?
Dạo này em hay tự hỏi mình câu hỏi ấy. Và những lúc như thế, em cứ nghĩ mãi về anh, dù chẳng còn lí do gì để làm thế. Em đã quên anh, quên rất lâu rồi ấy và cảm xúc, những nhớ những thương trong tim cũng nhạt lắm rồi. Có chăng, những gì còn sót lại, chỉ là một thói quen, một cảm giác, và một khoảng trống hun hút rơi rớt lại.
Một ngày gió mùa ùa về bất chợt. Chạy xe chầm chậm trên phố, hít hà mùi mưa và cái lạnh phảng phất trong không khí. Rồi hít cho căng đầy lồng ngực mình một đêm mưa và em mỉm cười khi nhớ đến anh. Chúng mình đã gọi nhau là Người – Quen – Cũ, thì có nghĩa là một người – đã – cũ – lắm – rồi.
Mùa Đông về. Em lại đan khăn cho một người con trai khác – dĩ nhiên, không phải anh. Rồi em sẽ thay tấm ảnh của anh trong ví, bằng ảnh của một người con trai khác – tất nhiên, cũng không phải anh. Sẽ là những mắt cười, môi hôn và những nhớ nhung – giống như tình cảm ngày xưa cũ – nhưng hiển nhiên, anh biết mà, không phải dành cho anh nữa… Khi đã trở thành hai đường thẳng song song, có nghĩa là chúng ta có quyền yêu thương một người khác nữa.
Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?
Những ngày bão về. Sóng sánh và hoang hoải nỗi nhớ. Kỷ niệm xưa cũ những tưởng vụn vỡ và có thể quên đi…
Đêm muộn, vẫn sẽ lạnh lắm, ra đường, nhớ mặc ấm nhé anh!
Đêm qua, thấy nick anh sáng, và vẫn avatar xưa cũ… Em định buzz, rồi nói vu vơ vài câu. Nhưng rồi lại thôi. Vì vốn dĩ chẳng có gì, chẳng còn gì. Và chẳng cần thiết nữa…
Lẽ ra em có thể lại yêu anh, có thể tha thứ, chấp nhận mà bỏ qua tất cả để được bình yên bên anh. Đám bạn vẫn thường nói em ngốc, rằng anh là người hoàn hảo và con trai ai chẳng có lúc lăng nhăng. Nhưng em hiểu rằng, lừa dối đồng nghĩa với việc anh muốn rời bỏ tình yêu nơi em, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vì thế, hãy cứ ra đi khi em không thể làm bến đỗ bình yên trong cuộc đời anh.
Chỉ là… còn một câu hỏi vẫn luôn nhức nhối không thôi…
Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?
Thúy Nguyễn

Khoảng trống còn lại

Ai cũng nói chia tay rồi sẽ tổn thương nhiều lắm. Và với tớ, tổn thương ấy cũng chính là những khoảng trống khi cậu ra đi.
Chiếc yên xe sẽ không còn trống vì giờ tớ sẽ là người ngồi lên đó. Thay cậu lái xe, thay cậu đạp xe, tớ sẽ phải bỏ lại khoảng trống phía sau. Nếu như ngày trước, yên xe không trống và cả ghế đằng sau cũng không trống cậu nhỉ?
bike Khoảng trống còn lại
Hộp tin nhắn của tớ cũng sẽ không còn liên tục báo hết chỗ trống vì tất cả những tin cậu nhắn tớ đều đã del hết. Sẽ có những tin nhắn khác, của những người khác nhưng chắc chắn, tớ không phải băn khoăn nên giữ hay xóa như những tin nhắn của cậu.
Ngón tay tớ bỗng dưng có một vòng trắng. Bàn tay phải cũng không còn thấy vướng vướng nữa vì chiếc nhẫn cậu tặng tớ đã tháo ra. Dẫu chỉ là một chiếc nhẫn bạc nho nhỏ nhưng tớ nghĩ giữ lại cũng không hay. Vì càng nhìn nó tớ sẽ lại càng nhớ đến cậu, nhớ đến những kỉ niệm ngày xưa của hai đứa.
Rồi những ngày Đông lạnh, bàn tay tớ cũng không thấy ấm, dù đã đeo một đôi găng tay to sụ. Vòng tay tớ trống trải, thừa thãi vì chẳng còn cơ hội để ôm chặt tấm lưng một ai đó.
Vắng cậu, tớ vẫn cùng bạn bè đi chơi, nhưng vào công viên, đến rạp chiếu phim… mọi người đông vui thế sao tớ vẫn thấy vắng. Có chăng là thiếu cậu đi cùng, thiếu tiếng cười ngặt nghẽo mỗi khi hai đứa xem phim hài, thiếu những cử chỉ lúng ta lúng túng khi vô tình nhìn thấy những cặp đôi hôn nhau.
Đôi mắt tớ dẫu vẫn nhìn cậu nhưng tan đâu mất những yêu thương, những xốn xang ngày nào. Nhiều khi chỉ thấy mắt nhòa lệ vì kìm nén, vì xót xa.
Những bức ảnh tớ chụp gần đây cũng trở nên rộng rãi hẳn. Mỗi tấm hình chỉ có mình tớ đứng thôi mà. Không có cậu đứng chung nên không gian vì thế bớt chật chội chăng?
Rồi căn phòng, giường ngủ, bàn học… của tớ cũng dường như rộng ra hơn, thoáng đãng hơn. Phải chăng vì đã bớt đi một vài món đồ: những bó hoa khô, con gấu bông to sụ, những tấm thiệp, vài ba cuốn truyện tình cảm…
Và rộng nhất chắc là trái tim tớ. Cậu đi mang theo nhiều kí ức và vô tình cướp đi “một nửa” của tớ. Tớ tự nhủ nên quên cậu, phải quên cậu mà sao khó quá. Tớ có thể ném hết mọi món đồ, trả hết những gì liên quan đến cậu nhưng khoảng trống cậu để lại… sao thật khó lấp đầy.
Bích Phương

Ghen cho tình yêu thêm gia vị

Nếu yêu mà không ghen sẽ giống món canh không được nêm vị đầy đủ, nhưng nếu nêm quá nhiều cũng làm món canh đó hỏng mất, không ăn được nữa. Em biết chứ? Mặc dù em nấu ăn không phải quá hoàn hảo, nhưng cũng biết nêm nếm cho phù hợp.
spices Ghen cho tình yêu thêm gia vị
Em ghen với tình yêu tuổi học trò của anh, bởi nó trong sáng, tuyệt đẹp. Bởi nó khắc ghi những hình ảnh rất đáng yêu của một thời anh trẻ trung và “ngây thơ”. Dù tình yêu đó có thể rất trẻ con, dù anh không được đáp lại. Nhưng nó đã là một phần trong trái tim anh, em không tranh giành chỗ với điều đó. Em trân trọng khoảng trời riêng đó, tôn trọng sự ngọt ngào và chân thành mà anh dành cho chị ấy, mối tình đầu và cũng là bạn học của anh. Nhưng thi thoảng em cũng buồn, buồn chút chút bởi thứ tình cảm đó, nó có sự thấm đẫm trong góc nhỏ trái tim anh, nó không đủ làm anh xao lòng với em, nhưng cũng đủ em nhận thấy mình đến sau. Em ghen vậy thôi, nhưng chỉ là sự ghen tuông rất trẻ con, chẳng để buồn lâu vì nó đâu anh ạ. Nên anh hãy giữ góc nhỏ đó trong anh, nhưng đừng bao giờ làm góc nhỏ đó ảnh hưởng đến tình yêu chúng ta anh nhé!
Em ghen với tình yêu thời sinh viên rất lãng mạn của anh. Cái thời mà em còn là cô bé học sinh cấp III, ngây ngô chưa một lần gặp anh. Em không được chứng kiến nhưng em cảm nhận được khi anh chia sẻ với em. Em tự thấy tình yêu đẹp đến mức nào. Khác với mối tình đơn phương thời học trò của anh, tình yêu này đã cho anh thấy hạnh phúc, cho anh thấy cuộc sống của hai trái tim yêu ấm nồng. Nên em ghen, đơn giản vì em lại đến sau, vì em lại thấy một góc trái tim anh dành cho những kỷ niệm thời sinh viên với mối tình đã dừng lại, nhưng vẫn không thể xóa nhòa. Lần này, niềm ghen của em có lớn hơn chút chút, nhưng em hiểu, quá khứ là những bước đệm cho hiện tại và tương lai. Dù quá khứ có nhiều điều hơn vậy, em cũng không cần bận tâm, vì nó là quá khứ mà, chẳng thể quay lại với quá khứ hay sống cả đời với nó. Quan trọng là hiện tại và tương lai. Có thể một ngày em cũng là quá khứ của anh thì sao?, cũng đứng trong một ngăn nào đó trong trái tim anh thì sao? Lại sẽ có người khác ghen với em. Xét cho cùng, ghen với quá khứ chỉ là một chút vị cay cay thôi, đủ làm nóng người, đủ làm ta cảm nhận nhưng không khiến ta tê dại vì nó.
Em ghen với những cô gái mà anh buông vài lời bông đùa, vài lời tán tỉnh, dù vu vơ nhưng cũng đủ để tim em thấy nghẹt thở. Lần này em ghen nhiều hơn, bởi nó là hiện tại đang song song với tình yêu của chúng ta. Nhưng không vì vậy mà em trở thành một Hoạn Thư, hay một người mất lý trí. Em vẫn tỉnh táo để nhìn nhận, để cho anh biết em ghen rất có văn hóa. Với em, quan trọng là anh nhận thấy em đứng ở đâu trong anh, ở vị trí nào, có gắn bó cả đời hay không?. Em không quan tâm em là người đến thứ mấy nhưng em quan tâm em có phải là người cuối cùng không?. Và hơn nữa là hiện tại em đứng vị trí nào trong tim anh.
Cuộc sống cho chúng ta đến với nhau, gắn kết lại. Vậy nên những gì mình đã có, đang có và sẽ có là những điều cần trân trọng gìn giữ hơn cả. Dù có khó khăn, dù có anh có những phút xao lòng nhưng anh hãy nhớ: Em vẫn luôn đi cùng anh, bên anh để chia sẻ cuộc sống với anh.
Ghen với em, chỉ là gia vị thôi anh ạ!. Em sẽ nêm nếm nó phù hợp nhưng em không muốn dùng nó thường xuyên đâu. Vì vậy, chúng ta đừng làm nhau thấy ghen với bất kỳ ai. Bởi chúng ta cần cho nhau niềm tin, nhất là khi xa nhau như vậy. Mong anh hiểu, em không muốn lúc nào cũng phải ghen, và nếu biết mà không ghen thì cũng đâu có yêu. Hãy giữ cho nhau niềm tin anh nha!
Tạ Thanh Huyền

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 12 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 12 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 11 Nâng cao - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 11 Nâng cao - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 11 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 11 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 10 Nâng cao - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 10 Nâng cao - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 10 Nâng cao - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 10 Nâng cao - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 10 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 10 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 10 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 10 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 9 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 9 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 9 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 9 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 8

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 8

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

TKBG Địa lí 6

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 6

TKBG Địa lí 4

Xem tài liệu! TKBG Địa lí 4

TKBG Đạo đức 5

Xem tài liệu! TKBG Đạo đức 5

TKBG Đạo đức 4

Xem tài liệu! TKBG Đạo đức 4

TKBG Đạo đức 3

Xem tài liệu! TKBG Đạo đức 3

TKBG Đạo đức 2

Xem tài liệu! TKBG Đạo đức 2

TKBG Đạo đức 1

Xem tài liệu! TKBG Đạo đức 1

TKBG Công nghệ 10 - Tập 2

Xem tài liệu! TKBG Công nghệ 10 - Tập 2

TKBG Công nghệ 10 - Tập 1

Xem tài liệu! TKBG Công nghệ 10 - Tập 1

TKBG Công nghệ 9 - Trồng cây

Xem tài liệu! TKBG Công nghệ 9 - Trồng cây

TKBG Công nghệ 9 - Nấu ăn - Cắt may

Xem tài liệu! TKBG Công nghệ 9 - Nấu ăn - Cắt may

TKBG Công nghệ 9 - Điện

Xem tài liệu! TKBG Công nghệ 9 - Điện

TKBG Công nghệ 7

Xem tài liệu! TKBG Công nghệ 7

TKBG Công nghệ 6

Xem tài liệu! TKBG Công nghệ 6

Xem tài liệu! TKBG Âm nhạc 8

Xem tài liệu! TKBG Âm nhạc 8

Xem tài liệu! TKBG Âm nhạc 6

Xem tài liệu! TKBG Âm nhạc 6

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

Tết này con sẽ về!

Dạo này cứ mỗi lần con gọi điện về nhà là mẹ lại hỏi: "Tết này con có về được không con?” 
Con biết mẹ rất nhớ con và con cũng vậy!
Thế là con cũng đã sống xa nhà nay đã hơn bốn năm rùi mẹ nhỉ? Ba năm con đi học và một năm con đi làm.
Mẹ biết không? Nhiều lúc con ngồi một mình nghĩ về mẹ mà nước mắt chực trào ra…
Từ lâu Mẹ đã không được khỏe mạnh như những người khác. Mẹ bị đau cột sống, sỏi mật, dạ dày, lại yếu thần kinh... Nhưng có một thứ mà mẹ luôn dồi dào đó là niềm tin vào chúng con.
Mặc dù một mình cha vất vả việc đồng áng nuôi mấy anh em con ăn học và một người vợ ốm yếu nhưng mẹ vẫn hi vọng và tin tưởng rằng, chúng con sẽ được ăn học tử tế và có nghề nghiệp ổn định. Và để mong muốn đó trở thành hiện thực, mẹ đã không dám bỏ tiền ra mua thuốc chữa bệnh mà dành dụm, chắt chiu để có tiền cho chúng con mua sách vở, quần áo đi học.
Bạn bè cùng trang lứa với con không biết khoai độn với cơm là gì nhưng con thì vẫn nhớ rất rõ và có lẽ không bao giờ con quên được những tháng năm đó. Con còn nhớ có lúc nhà mình nấu cơm mà chỉ có mấy hạt dính trên khoai, con không biết khoai hấp cơm hay là cơm hấp khoai nữa, những lúc như thế con ngây ngô giận dỗi mà đâu biết rằng, cha mẹ thương yêu anh em con rất nhiều!
Tết này con sẽ về!, Bạn trẻ - Cuộc sống, tet nay con se ve, tet gia dinh, tet nham thin 2012, hanh phuc gia dinh, bao
Con cảm thấy rất hạnh phúc khi được cùng gia đình mình đón Tết (Ảnh minh họa)
Con cũng nhớ nhiều năm liền khi Tết đến, bạn bè con được sắm đồ mới đi chơi tung tăng, hàng xóm mình sắm sửa bao nhiêu là đồ cúng Tết nào gà, nào giò lụa, thịt heo, trái cây… còn gia đình mình chỉ có mấy lạng thịt heo. Dẫu vậy, con vẫn thấy hạnh phúc trong tình thương của cha mẹ và sự đùm bọc, yêu thương nhau của gia đình mình.
Vậy mà giờ đây con đã  khôn lớn, ra trường, đi làm rồi mẹ nhỉ? Con được như ngày hôm nay là nhờ sự yêu thương của cha mẹ, của anh trai, của em gái, của cả gia đình ta và của những người có tấm lòng của những mạnh thường quân dành cho gia đình mình nữa.
Bây giờ đi làm con mới hiểu hết khó khăn lắm mới kiếm được đồng tiền. Nhiều lúc con làm việc quần quật cả ngày và đêm, bạn bè con thắc mắc không biết vì sao con có thể làm việc nhiều như vậy, con chỉ cười đùa: “Tớ kiếm tiền cưới chồng" nhưng trong sâu thẳm lòng mình, con biết Mẹ là động lực mạnh mẽ nhất của con. Con mong muốn đến một ngày nào đó, mẹ sẽ khỏe mạnh hoàn toàn để có thể sống vui cùng anh em con!
Mẹ ơi! Tết này con sẽ về với mẹ nhé!

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

Cho Anh Nhìn Về Em

Quyển 1:
“Chàng là giọt mưa trên núi Vu…”
Tuổi thơ thiếu thốn sự chăm sóc từ cha mẹ của Tạ Cát Niên sẽ lạnh lẽo nhường nào nếu không có Vu Vũ, cậu hàng xóm lầm lì cô độc luôn bị mọi người xa lánh vì gốc gác gia đình. Tình cảm thanh mai trúc mã trong veo gieo cho cô một niềm tin Vu Vũ chính là người con trai sẽ bước qua cánh cửa nội tâm đang khép chặt của cô, chia sẻ những điều đẹp đẽ, diệu kỳ, hoang đường, và cả bi thương trong cái thế giới nhỏ bé ấy.
Nhưng cuộc đời đâu đơn giản, khi Vu Vũ gặp Trần Khiết Khiết… Và chàng công tử Hàn Thuật xuất hiện cùng bao nhiêu vướng mắc ân oán với Cát Niên. Tình yêu tuổi trẻ mãnh liệt và nguy hiểm dẫn những con người mới lớn ấy vào những biến cố mà họ không bao giờ ngờ tới.
Quyển 2:
“Bữa tiệc thanh xuân đã tàn, ai sẽ là người chi trả?”
cho anh nhin ve em 2 copy 21 Sách hay: Tân Di Ổ   Cho Anh Nhìn Về Em
Mười một năm trôi qua đủ để Tạ Cát Niên xóa mờ đi những ám ảnh đau thương của hồi ức, sống một cuộc đời bình dị như bao người. Nhưng đối với Hàn Thuật, đấy lại là quãng thời gian dằn vặt không lúc nào yên với những cơn ác mộng thường xuyên lặp lại, dù cho cuộc sống của anh luôn thành đạt, viên mãn.
Anh cần sự tha thứ của Cát Niên, nếu thật sự có thể, anh nguyện quay lại từng ngày trong quá khứ, tốt, xấu, hạnh phúc, bất hạnh, tất cả lặp lại hết một lượt. Chỉ có điều, sẽ không khiến cô chịu chút tổn thương nào nữa.
Nhưng tha thứ không có nghĩa là đã quên, họ đã là một phần không thể chối bỏ trong quá khứ của nhau. Phải chăng đường chỉ tay số phận được sắp xếp để hai người đồng hành bên nhau mãi mãi? Chậm rãi, thú vị nhưng cũng rất đau thương, hãy để Tân Di Ổ kể câu chuyện tình yêu có thể rung động trái tim cả một thế hệ thanh xuân này.
Cho anh nhìn về em lại là một tác phẩm mang nhiều tham vọng của Tân Di Ổ, một tiểu thuyết cảm động như Anh có thích nước Mỹ không?; đau thương hơn Hóa ra anh vẫn ở đây, phức tạp hơn Ánh trăng không hiểu lòng tôi, với những cao trào và mâu thuẫn liên tiếp nối gót. Sắp xếp tình tiết, thể hiện tính cách nhân vật, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của độc giả. Việc duy nhất bạn có thể làm là rung động trước câu chuyện này!”
- Nhà phê bình văn học Hàn Hạo Minh

Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn

Phạm Lữ Ân là cái tên đã quá quen thuộc với những bài cảm nhận vừa nhẹ nhàng nhưng cũng rất uyên thâm trên tạp chí 2!, Hoa học trò cũng như qua series Hãy Nói Yêu Thôi Đừng Nói Yêu Mãi Mãi. Bản thân Phong Linh cũng là một người thích những tác phẩm của Phạm Lữ Ân, giống như không phải tác giả viết chỉ để viết mà là một cuộc trò chuyện. Có sự tương tác, sự lắng nghe, sự thấu hiểu và có cả những bài học đọng lại sau những trang viết.
Lúc đầu, Phong Linh cứ nghĩ là Phạm Lữ Ân phải là một người đàn ông trung niên, đã trải qua rất nhiều biến cố của cuộc đời nên mới có thể đúc kết lại thành những bài viết chân tình mà thắm đượm ý nghĩa như vậy. Nhưng sau khi tìm hiểu, chợt vỡ lẽ ra ra Phạm Lữ Ân thật ra là bút danh chung của cặp vợ chồng: Phạm Công Luận – Đặng Nguyễn Đông Vy (LuanVy.com). Lúc đó thì càng thấm thía hơn về cái tình, cái nghĩa và sự đam mê của hai tác giả dành cho công việc viết lách.
neu biet tram nam la huu han Sách Hay: Phạm Lữ Ân   Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn
Quay lại về cuốn sách ngày hôm nay – Nếu biết trăm năm là hữu hạn. Đây là tác phẩm mới nhất của Phạm Lữ Ân được xuất bản đúng ngày hôm nay (30/12/2011). Những ai đã từng đọc các bài viết của Phạm Lữ Ân chắc chắn sẽ chạy đến Nhà sách để tìm cuốn sách này và bổ sung vào tủ sách của mình. Những ai chưa biết đến Phạm Lữ Ân thì Phong Linh chỉ xin nói là các tác phẩm của Phạm Lữ Ân rất bình dị, như những câu chuyện hàng ngày mà bạn đang trải qua và thấy mình ở trong đó. Nó mang lại một cảm giác nhẹ nhàng nhưng cũng là những bài học quý giá. Một số bài viết của Phạm Lữ Ân đã được đăng trên Góc Suy Ngẫm, các bạn có thể tìm đọc tại đây.
Xin trích một đoạn nhận xét về cuốn sách này để các bạn tiện tham khảo
Với nhiều bạn trẻ, những bài viết này như đã thưc tỉnh trái tim và nhận thức của họ về cuộc đời, vốn chứa đựng nhiều cơ hội phát triển nhưng cũng đầy ắp lo toan. Bằng giọng văn dung dị, thân mật, giàu cảm xúc và có khi rất quyết liệt, tác giả dẫn dắt người đọc đi sâu vào những cảm nhận khác nhau về cuộc đời, về tình yêu trong góc nhìn tỉnh táo và không ngộ nhận (Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi), về tình bạn (Dư vị từ những tình bạn nhạt nhoà), về sự thành bại trong cuộc đời (Còn thời cưỡi ngựa bắn cung), về sự chờ đợi một cơ hội ngắn ngủi và cả một vận hội trong sự an nhiên và điềm tĩnh (Như chờ tình đến rồi hãy yêu)…  Không ít người cho rằng mình đã tìm thấy điều gì đó lạ lẫm và tươi mát trong nhận thức từ những bài viết này. Một số thú nhận mình đã đọc đi đọc lại những bài viết của Phạm Lữ Ân và mỗi lần đọc đều tìm thấy một ý nghĩa mới mẻ tiềm ẩn trong đó.
Với hiệu ứng của các bài viết, cái tên Phạm Lữ Ân luôn khiến bạn đọc tò mò. Và thật thú vị khi biết được bút danh này là sự kết hợp của hai nhà báo viết cho giới trẻ, cũng là một đôi vợ chồng. Nhờ sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa cái nhìn trong trẻo, tinh tế và sắc sảo với sự từng trải, thương yêu và khoan dung, những bài Cảm thức này đã đưa ra được những kiến giải đầy thú vị và vô cùng sâu sắc về cuộc đời, không chỉ cho giới trẻ mà cho bất cứ ai trong chúng ta, ở bất kỳ lứa tuổi nào.
Có đôi khi những bộn bề của cuộc sống cuốn ta đi như dòng nước hững hờ cuốn trôi chiếc lá. Cứ thế, ta vội vã làm, vội vã ăn, vội vã ngủ, vội vã yêu và vội vã…để sống! Chắc hẳn đã không ít lần mỗi chúng ta đều thốt lên “giá như…”
Nếu biết trăm năm là hữu hạn, đưa người đọc đến nhiều tầng của cung bậc cảm xúc, đến nhiều không gian tưởng chừng ta không thể quay về. Vừa hoài niệm, sâu sắc, vừa giản dị, chân thành, vừa quá khứ, hiện tại. Nếu biết trăm năm là hữu hạn cứ thế cuốn ta đi một cách nhẹ nhàng và đầy sâu lắng…

Cafe Yêu

Nếu đã quen với những trang báo Hoa Học Trò thì cái tên Minh Nhật có lẽ không xa lạ gì với các bạn. Tuy còn khá trẻ nhưng Minh Nhật đã để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng bạn đọc với những truyện ngắn thể hiện nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau của tuổi học trò. Bước vào truyện của Minh Nhật như bước vào một thế giới dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy những trăn trở. Truyện của Minh Nhật mang lại những điều giản dị nhưng ý nghĩa mà đôi khi ta đã bỏ quên trong cuộc đời này.
Minh nhat 682x1024 Sách Hay: Minh Nhật   Cafe Yêu
Trong tháng 12, Minh Nhật đã cho xuất bản tuyển tập truyện ngắn Cafe Yêu với 20 truyện ngắn “đỉnh” nhất của cây bút này. Theo Minh Nhật, Cafe Yêu không kể về những câu chuyện tình được bắt nguồn từ những cuộc chuyện trò trong quán cà phê mà đó là cảm nhận của mỗi người về cà phê. Có người thấy đắng, có người thấy ngọt, người xiêu lòng trước hương cà phê thơm phức hay đơn giản chỉ là áp tay vào và cảm nhận sự ấm áp tỏa ra từ tách cà phê. Cũng giống như tình yêu, cùng một tên gọi “tình yêu” nhưng mỗi cặp đôi, mỗi người có một cảm nhận khác nhau.
cafe yeu Minh nhat 1024x682 Sách Hay: Minh Nhật   Cafe Yêu
Được xuất bản vào dịp Giáng Sinh, Cafe Yêu sẽ như một tách cà phê, mang lại sự ấm áp cho những tâm hồn cô đơn trong đêm mùa đông giá lạnh và thổi thêm sự nồng đượm cho những đôi lứa yêu nhau.
Với số lượng tác phẩm khá lớn, đã từng xuất bản như “Sự lựa chọn của bầu trời”“Bỗng một ngày đẹp trời”“Hà Nội chờ”“Một chút mỗi ngày” và “Cafe yêu”, trong tương lai, tin rằng Minh Nhật sẽ còn tiếp tục chinh phục độc giả trẻ bằng cách viết rất phong cách và lôi cuốn của mình.

Cô Gái Trong Trang Sách

“Ướt sũng từ đầu đến chân và trên người không mặc bất cứ thứ gì, cô gái xuất hiện trên sân hiên nhà tôi giữa một đêm giông bão.
- Cô từ đâu đến?
- Tôi bị ngã.
- Ngã từ đâu?
- Từ một quyển sách. Từ câu chuyện của anh chứ còn từ đâu!”
Tom Boyd là một nhà văn nổi tiếng. Giữa lúc cạn kiệt cảm hứng thì anh bỗng gặp một cô gái tự xưng là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết anh đang viết dở. Cô gái ấy xinh đẹp nhưng tuyệt vọng, bởi cô sẽ chết nếu anh ngừng viết. Chuyện có vẻ khó tin nhưng lại không có cách nào cưỡng lại được…
Và như thế, Tom và Billie – tên cô gái ấy – đã cùng nhau trải qua một cuộc phiêu lưu dị thường nơi thực tại hòa lẫn với hư cấu tạo nên một cuộc chơi mê hoặc…
Tóm tắt truyện Cô Gái Trong Trang Sách
Nếu như đã từng đọc những tác phẩm như Rồi Sau Đó, Hẹn Em Ngày Đó… hẳn bạn cũng như tôi sẽ bị ám ảnh bởi những câu chuyện của Musso từ cách dẫn dắt người đọc đến những tình huống đầy câu chuyện đến cao trào và rồi để lại bằng một cái kết khiến người ta phải suy ngẫm. Những trang viết của Musso vừa pha lẫn sự lãng mạn của Pháp, một chút tinh nghịch kiểu Mỹ và có cả những sự kiện hư cấu phản ánh những khát khao trong cuộc đời của mỗi người.
Chính vì lẽ đó mà mỗi khi nhà văn ra một quyền tiểu thuyết mới thì tôi lại hồi hộp chờ đợi đến khi nó được dịch sang Tiếng Việt để có thể cầm trong tay, uống một tách cà phê và lật giở từng trang sách để có thể thưởng thức câu chuyện một cách trọn vẹn nhất.
La fille de papier, tựa tiếng Việt là Cô Gái Trong Trang Sách, cũng là một sự chờ đợi như thế. Dù khoảng thời gian chờ đợi từ khi cuốn sách được xuất bản ở Pháp cho đến khi quyển sách được xuất bản ở Việt Nam là hơn 1 năm, nhưng tôi tin rằng với sự chuẩn bị kỹ càng đó, Cô Gái Trong Trang Sách sẽ lại là một cuốn sách không thể thiếu khác trên kệ sách của những ai đam mê văn học Pháp.
Guillaume Musso Co Gai Trong Trang Sach Sách hay: Guillaume Musso   Cô Gái Trong Trang Sách
Một số lời nhận xét dành cho Cô Gái Trong Trang Sách
“Tôi rất thích tác giả này. Anh ấy có một thế giới thực sự, một niềm ham mê viết lách thực sự” – Michel Field
“Một cuốn, tiểu thuyết lãng mạn và hư ảo đồng thời cũng cho ta cảm giác đang chơi (và thắng) canh bạc dành cho chủ nghĩa lạc quan” – L.Q.D Medecin
“Musso có biệt tài tạo ra những tình tiết độc đáo và giữ cảm giác hồi hộp tới tận trang cuối cùng” – Direct Soir
“Cô gái trong trang sách có lẽ là cuốn tiểu thuyết xuất sắc nhất của Guillaume Musso tính tới thời điểm này (…). Người mộ điệu sẽ không phải thất vọng. Cốt truyện hết sức chặt chẽ, và đoạn kết được đặc biệt trau chuốt kỹ lưỡng và bất ngờ”.
“Còn hài hước hơn, sắc sảo hơn nhiều lần so với thông lệ, văn phong của Musso tỏ ra vô cùng hiệu quả” –Jerome Vermelin, Metro

Lạc Mất và Tìm Thấy

Lạc Mất và Tìm Thấy là quyển cuối cùng trong bộ tuyển tập 10 năm báo 2!. Tiếp nối thành công của Hãy Nói Yêu Thôi Đừng Nói Yêu Mãi MãiKhúc Tình Tự, Lạc Mất và Tìm Thấy là những câu chuyện tình yêu với những cung bậc thăng trầm. Gặp nhau. Xa nhau. Rồi tìm thấy lại nhau trong cuộc đời vốn dĩ có quá nhiều bất trắc này…
Lac mat va tim thay sach Lạc Mất và Tìm Thấy   Món Quà Ý Nghĩa Cho Mùa Giáng Sinh
Mặc dù Lạc Mất và Tìm Thấy vẫn chưa được xuất bản nhưng tôi tin rằng, quyển sách cuối cùng của đặc san kỷ niệm 10 năm này sẽ tiếp tục dẫn dắt tôi và bạn đi dọc theo những câu chuyện tình mà bạn có thể bắt gặp ở bất kì đâu trong cuộc sống này. Có chăng là chúng ta không thể ghi lại bằng ngòi bút của mình mà chỉ có thể tìm kiếm sự đồng điệu bởi những cây bút quen thuộc như Phan Hồn Nhiên, Ploy, Ý Nhiên, Minh Nhật, An Yên…
Hoặc cũng có thể khi lật giở những trang sách, bạn sẽ tìm được chính mình trong câu chuyện. Và biết đâu, khi ấy bạn sẽ nhận được một lời giải đáp cho những điều còn trăn trở khi cuộc tình đã đi qua.
Nắm giữ hay buông xuôi. Bỏ đi hay tiếp tục cuộc hành trình. Mỗi câu chuyện sẽ mang lại những góc nhìn khác nhau cũng như cách đón nhận khác nhau mà qua đó, ta có thể hiểu thêm được nhiều về cuộc đời.
Ngoài ra, Lạc Mất và Tìm Thấy còn có sự góp mặt của 12 CẢM THỨC với tên gọi CẢM THỨC BỐN MÙA của các cây bút Phạm Lữ Ân, Hoàng Anh Tú, Đặng Nguyễn Đông Vy, Mai Lâm… cũng như bộ lịch Horoscope 2012 qua nét vẽ của họa sỹ Lê Long với những bật mí thú vị dành cho các cung hoàng đạo.
lac mat tim thay 468x60 Lạc Mất và Tìm Thấy   Món Quà Ý Nghĩa Cho Mùa Giáng Sinh
Dù làm quà tặng Giáng sinh hay giữ để đọc cho riêng mình thì Lạc Mất và Tìm Thấy vẫn sẽ là một cuốn sách ý nghĩa mà bạn không thể bỏ qua trong mùa lễ này.

Năm Mùa Yêu Thương – Khai Tâm

…Mùa Đông
Vườn nhà mình đã được dọn sạch vào cuối tuần, củ hoa đã được đưa trở về đất từ cách đây cả tháng, bắt đầu quá trình “ngủ đông”. Sáng mùa đông, mẹ trễ nải hơn. Thức dậy sớm rồi mà chỉ muốn nằm thêm trong chăn ấm khi thấy bên ngoài chưa sáng hẳn. Lấy hết dũng khí ra bếp vặn lò nướng làm nóng lại thức ăn sáng, rồi lại trở về trùm chăn. Cho đến khi chiếc lò kêu títtttttttttttttttttttt thì cũng là lúc con gái lớn đến giờ dậy sửa soạn đi học. Chân trần giẫm lên sàn gỗ, những ngón chân bé tí nhón nhón, vừa đi vừa cụp lại thế mà bảo đi tất vào ngay thì cãi “Nhưng con không lạnh!”.
Mùa đông, tất cả biến thành bà già với mớ bảy mớ ba. Trời rét, áo trong áo ngoài tưởng như nếu ngã một cái là khó đứng dậy được, lăn tròn như bi. 
Bữa cơm mùa đông có thể thiếu người nếu như lịch của bố quá bận rộn. Nhưng bữa tráng miệng buổi tối thường cùng nhau. Tối nay bố bảo “Thèm ăn cái gì đó nóng mà có nước”. Mẹ gợi ý “Bánh trôi nước đường gừng”, bố bảo “Thế thì lại phải nhai”. Mẹ phì cười, “Bố đã qua tuổi cần được ăn cơm búng rồi đấy ạ!”. Một tín hiệu cho thấy ai đó được chiều quá đà.
Mươi phút sau, cả nhà chung nhau bát chè trôi nước. Nước đường gừng nóng thơm quện với từng biên bánh bột nếp dẻo mịn, trắng nuột.
Ngoài trời lạnh lẽo là thế, nhưng trong nhà không khí luôn ấm. Những ngày mùa đông lạnh, tình cảm thêm gắn bó. Đấy cũng là lý do vì sao mùa đông được mong chờ đến vậy…
nam mua yeu thuong Sách Hay: Năm Mùa Yêu Thương – Khai Tâm
Lật giở từng trang sách, bạn sẽ tìm thấy nhiều điều thú vị. Cuốn sách không chỉ dừng lại ở việc đề cập đến các công thức, các mẹo để tạo nên những món ăn ngon, những chiếc bánh đẹp, mà sâu xa hơn nữa, cuốn sách là sự chia sẻ yêu thương của một người phụ nữ đã rất thành công trong việc giữ lửa cho mái ấm của mình. Cô muốn truyền cảm hứng và nhiệt huyết đến tất cả mọi người.
Những món ăn trong gia đình, cũng như những cây đinh nhỏ bé trong chiếc bàn, lặng lẽ gắn kết mọi thứ. Trên hết cả, hãy để cho mùa yêu thương luôn hiện diện trong từng phút giây của cuộc sống, trong suốt bốn mùa của một năm.
Cuốn sách nhỏ này, xin được dành tặng những ông bố, những bà mẹ, và nhất là những đứa trẻ. Hy vọng Năm mùa yêu thương sẽ làm trọn sứ mệnh giản dị của nó. Đó là “những gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim”.

Yêu người ngóng núi – Hồng Tâm

Những chuyến đi của Nguyễn Ngọc Tư dường như dằm dặn và tràn đầy qua những trang viết, chị không dừng lại ở một miền đất nào đó quá lâu nhưng cũng đủ để người đọc có được cái nhìn đôi khi góc cạnh, đôi khi thẳng và dài hun dút về con người và vùng đất mà dấu chân chị đã qua – đó cũng là cảm hứng chủ đạo trong cuốn tản văn mới nhất “Yêu người ngóng núi
yeu nguoi ngong nui Yêu người ngóng núi   Hồng Tâm
Là người phụ nữ gắn liền với mảnh đất Cà mau, Nguyễn Ngọc Tư mặc dù có rất nhiều cơ hội làm việc ở những môi trường tốt hơn vẫn nhất quyết không dời vùng đất quê hương mà chị đã gắn bó từ khi mới sinh ra. Đổi lại, thi thoảng chị có những chuyến đi, những chuyến công tác,  những chuyến thực tế và cả những chuyến lặng lẽ bỏ trốn một mình, chỉ là đi và viết. Trở về, những bài viết lên trang, và cứ thế, người đọc cảm  nhận, thấm dần từng bước chân, từng ánh mắt để rồi thấy toát lên nét đẹp của con người, vẻ tuyệt diệu của thiên nhiên hay chỉ đơn giản là những cảm nhận, những suy nghĩ đôi khi là ngược chiều trong xã hội bộn bề những lo toan của cuộc sống, của cơm ăn áo mặc…
Vốn dĩ chị Tư yêu những miền quê hơn hết thảy, thương những đống rơm, những khói lam chiều, những bà mẹ già đi lại quanh cái sân nhỏ, những đứa trẻ chạy long nhong ngoài ruộng đồng, những gì thân thuộc nhất và giản dị nhất. Cũng bởi thế mà có thể nói tình yêu trong câu chữ của chị là tiếng nói tỏ tình thắm thiết với những miền quê yêu dấu ấy. Nhưng ở trang viết đầu tiên trong 35 tản văn của chị, lại là một suy nghĩ là lạ, khách quan và cũng có gì đấy cảm thông cho những giá trị bị cuốn vào cái tên đô thị. Và chị bắt đầu bày tỏ nỗi niềm, “thương thành phố” : “ Nghĩ, thương thành phố, thấy thành phố sao giống cô vợ dại dột, sống với anh chồng thẳng thừng nói tôi không yêu cô, nhưng rồi đến bữa cơm, anh ta lại về nhà với vẻ mặt quạu đeo, đói meo, vợ vẫn mỉm cười dọn lên những món ăn ngon nhất mà cô có. Vừa ăn chồng vừa nói tôi không yêu cô. Ăn no anh chồng vẫn nói tôi không yêu cô…”
Khi rời xa quê hương và lên thành phố tìm kiếm một cuộc sống dễ chịu hơn, đầy đủ tiện nghi hơn, con người ta không khỏi khắc khoải và quay quắt vì một miền  nhớ đã xa, nơi mà tuổi thơ đong đầy những ngọt ngào thần tiên, đong đầy những kỷ niệm êm đềm nhất. Nhưng liệu có phải vì thế mà người ta không thể yêu thêm thành phố, không thể chấp nhận là mình đang sống và được thành phố dành trọn vẹn tình yêu. Như có một nỗi ấm ức nào đó đang dâng lên, liệu rằng ta có thật sự nhớ hay chỉ là cảm giác mặc cảm mình đã phụ rẫy, đã chạy trốn mà ta buột miệng nói nhớ cho quê đỡ tủi, cho mình đỡ thấy áy náy, như một niềm an ủi gửi lại nơi chân trần xối nắng?
Tản văn chị Tư viết luôn là những trăn trở về sự chuyển biến của xã hội với tốc độ chóng mặt ngày nay, khi mà ta vô tình đánh mất thói quen tìm về những giá trị chân thực và đậm nét cổ xưa. Đó là hình ảnh một bà má già với những kinh nghiệm của cuộc đời sống hơn 70 năm đang dần bị lãng quên, cũng như biết bao người già khác trong đời sống hiện đại này. Người ta quên dần những mẹo vặt dân gian, những lời nhắc nhở của ông bà hay đơn giản là quên mất thói quen tìm đến họ để hỏi cái này thì làm thế nào, mỏi lưng, nhức đầu thì chữa mẹo ra sao. Thay vào đó, chúng ta tìm trên internet, mọi thứ đều sẵn sàng và cập nhật, thật dễ dàng và nhanh gọn. “Má, con và…” đã dấy lên trong lòng người đọc một hồi chuông, phải chăng chúng ta đang để những thư viện sống chìm dần vào quên lãng?
Nhớ ơi nguội bớt cho nhờ với” là một trong những bài viết đặc sắc nhất của cuốn này, nó đặc biệt không chỉ bởi cái tên, mà còn độc đáo trong từng miêu tả, từng cách dùng từ của tác giả. Chị nói chuyện về sự nhớ, sự quên của cuộc đời này đơn giản và nhẹ tênh như người ta uống một tách trà nóng. Nhưng cũng chính vì nhẹ tênh mà nó để lại sự hẫng hụt lớn lao qua từng câu chữ. Chuyện một chị bạn có anh chồng bội bạc bỏ đi sống với người phụ nữ khác, chị ấy hẳn rồi, sẽ đau khổ dài dài, những kỷ niệm về anh chồng kia cũng thật khó phai mờ, kể cả khi đó là nỗi đau, và người ta sẽ chính vì càng hận thù mà càng không thế quên. “Cây dao lụt của anh chồng, thời gian đã làm mòn tận cán, nhưng hình ảnh anh trong ký ức, tự nó cũng gây đau..”
Chị Tư đến Tam đảo như một chuyến hẹn hò với mây mù, một lời hứa tặng cho người chang chang đồng bãi Tây Nam Bộ một ít mộng mị, đa cảm của mình. Đó là hình ảnh những con người sống nơi đây, thật chẳng dễ chịu gì khi nhìn thấy cô gái đứng khóc bên đường, thấy ông già bảy mươi tuổi cắp thùng nước đá đi về gần mười cây số để kiếm sống, thiếu vắng nụ cười… Một thị trấn sạch sẽ, phẳng phiu đến đơn điệu, vô cảm, phố chỉ rặt khách sạn và quán ăn, tưởng như nó sẽ mãi chỉ là chỗ dừng chân hạn định của dòng người bất định, và “ Còn lại chỉ  mây mù”
35 mảnh ghép tạo nên một bức tranh đa dạng nhưng không hề hỗn tạp bởi màu sắc độc đáo và nội dung mới mẻ. Văn phong của Nguyễn Ngọc Tư luôn giữ được chất phóng khoáng trữ tìnhNambộ, những trải nghiệm thể hiện ở lối suy nghĩ và tính đa chiều của câu chữ. Cá tính thể hiện ngay ở cái cách mà chị giới thiệu về bản thân mình : “Đen , buồn và hơi khùng”, người đọc hiểu và mong đợi ở chị nhiều cũng vì thế..
Người ta sẽ không khỏi băn khoăn tại sao một người phụ nữ luôn bám chặt lấy mảnh đất Cà mau kia lại có những nghĩ suy bất tận và nhiều góc cạnh đến vậy. Những câu chuyện cứ kể hoài, kể mãi không dừng về Đất, về Người, bước chân cứ đi và đôi bàn tay nhỏ bé ấy cứ tô tô vẽ vẽ cho đời sống ngược xuôi này. Bởi thế người đọc luôn dõi theo, chỉ lặng lẽ thôi và chờ đợi chị trở về từ những chuyến đi, chờ đợi và đón nhận những bài viết của chị như mong ngóng một người đưa thư tận tuỵ từ vùng đất xa xôi ấy…
Hồng Tâm

“Rồi sau đó…” – Chúng ta tồn tại vì điều gì?

Rồi sau đó…” của Guillaume Musso – một tác phẩm không hoàn hảo, nhưng đẹp và tuyệt vời.
Rồi sau đó Rồi sau đó...   Chúng ta tồn tại vì điều gì?
Vào một chiều mưa có gió nhẹ, với tách cà phê nóng cùng bản sonate dịu dàng, “Rồi sau đó…” là lựa chọn tuyệt hảo khi cảm nhận cái dư vị ngọt ngào, ấm áp, đọng lại sau những giọt đắng tan đi. “Rồi sau đó…” không mang đến thứ triết lý cao ngất ngưỡng mà chỉ những cái đầu siêu việt mới hiểu. “Rồi sau đó…” là cảm xúc, là tâm hồn, là sự gần gũi, đồng cảm sâu sắc trong mối quan hệ bao dung giữa người với người, giữa lỗi lầm và thù hận, tha thứ và quên đi, tình yêu và chia cắt. Tác phẩm nhẹ nhàng, thanh khiết như con sóng trôi hững hờ trên mặt hồ lặng căm những ngày dịu êm vắng gió.
Nội dung chính: Điển trai, giàu có, tài năng xuất chúng, Nathan Del Amico tưởng như đã giữ chặt trong tay chiếc chìa khóa danh vọng, đến một ngày, bất chợt người đàn ông tự nhận là Sứ Giả báo trước cái chết – bác sĩ Garrette Goodrich xuất hiện, chuẩn bị cho Nathan kết thúc cuộc đời…
Cốt truyện nhẹ nhàng nhưng độc đáo, khéo léo dẫn dắt người đọc đi sâu hơn vào thế giới nội tâm đầy rẫy sợ hãi hòa lẫn yêu thương, đầy rẫy những đớn đau tiềm tàng trong tâm thức. Cuộc sống, chẳng ai có thể tồn tại đến hai lần, mà con người hầu như bị cái vị kỷ của bản thân che mờ ý thức, mãi đến khi chợt nhận ra sự sống cao đẹp đến nhường nào thì đã quá muộn. Ai mà biết được ngày mai sẽ ra sao, ai đoán được rồi cái gì sẽ xảy đến. Hạnh phúc này, khoảnh khắc này, sự sống này, tất cả đều vô thường như gió thoảng, cuốn cát bụi trôi đi trở về với cát bụi. Hàng ngày, triệu triệu con người được sinh ra trong tiếng cười song song bên những giọt nước mắt tiễn biệt kẻ khác vào cõi lãng quên. Vị kỷ để làm gì, tự hãnh, hiếu chiến, nghênh ngang để làm gì, khi mà cuối cùng tất cả chúng ta đều tìm đến một kết thúc?
“Có chốn nơi nào là nơi rồi tất cả chúng ta sẽ đến?”
Cốt truyện không có gì nhiều để kể, những kịch tính chưa hẳn đã được đẩy lên cao trào, nhưng chắc chắn mọi điều “Rồi sau đó…” mang đến có thể hoàn toàn chinh phục được cảm xúc người xem.

- Tình yêu -

Xuất thân trong gia đình nghèo khó, là con trai của bà mẹ đơn thân giúp việc, Nathan phải phấn đấu nỗ lực không ngừng để vươn lên đổi thay cuộc sống. Vào một chiều dịu êm mùa hạ, anh đã gặp Mallory Wexler giữa những cơn gió nhẹ nhàng tan trong tiếng sóng xô bờ. Hai đứa trẻ bị cuốn vào nhau bởi một sức hút không cưỡng lại được, tựa như họ là của nhau, sinh ra chỉ đề dành cho nhau. Rồi sau đó… Nathan cứu Mallory, mối quan hệ được đẩy lên đỉnh điểm căng thẳng khi gia đình Mallory không chấp thuận Nathan, không chấp thuận địa vị cũng như danh phận của anh. Anh ‘chỉ’ là đứa con trai của người giúp việc. Anh mãi mãi là đứa con trai của người giúp việc. Mặc cho thời gian trôi qua phủ lên sự vật những gam màu mới, mặc cho anh trở thành vị luật sư danh tiếng nhất New York. Trong mắt gia đình quý tộc Wexler, anh chỉ là Nathan Del Amico xuất thân từ chốn nghèo nàn.
Thoạt nghe, câu chuyện dễ khiến người ta liên tưởng đến mối tình cấm đoán thuộc mô típ cũ xưa, có vẻ hấp dẫn nhưng dễ gây nhàm chán. Tuy nhiên, “Rồi sau đó…” không đi theo chiều hướng ấy. “Rồi sau đó…” là một bước ngoặc, chứng minh rằng tình yêu thật sự có thể khiến con người vượt qua mọi khó khăn, có thể khiến nỗi đau tan đi và nhường lối cho hạnh phúc. “Rồi sau đó…” không chứa đựng những màn đối đầu gay gắt hay cuộc giao tranh quyết liệt, không phải Romeo và Julliet yêu nhau say đắm, nguyện chết bên nhau. Mà đó là một câu chuyện nhẹ nhàng, ấm áp, có yêu nhau, có chia cắt, có nước mắt, có lìa xa nhưng không bi lụy và thấm đẫm đau thương. Nỗi đau ”Rồi sau đó…” mang đến cũng nhẹ nhàng tựa bầu trời thoảng buồn trong những chiều mưa phùn rơi mãi, ngọt ngào như dư vị từ cái đắng đến nghẹn ngào của tách cà phê. “Rồi sau đó…” một tác phẩm bước ra khỏi cái bóng của những câu chuyện tình yêu đẹp như cổ tích, để đi sâu hơn vào tình người, tình đời, và quan trọng hơn, ý nghĩa của cuộc sống:
“Chúng ta tồn tại vì điều gì?”
Thay vì thỏa hiệp, an phận, Mallory quyết tâm giữ lấy tình yêu, với cô hoặc là Nathan và có tất cả, hoặc là chối bỏ danh phân và không còn gì. Bất lực trước sự ương bướng, cứng đầu của con gái, ông bà Wexler đành chấp nhận Nathan như cái gai trong mắt, một sự chấp nhận miễn cưỡng để không phải đánh mất Mallory. Và Nathan thì thừa thông minh để nhận ra điều ấy, anh cũng chẳng mấy mặn mà với gia đình vợ, đối với anh, Mallory là tất cả, mọi thứ chỉ cần thế là đủ.
Những ngày đầu, tình yêu của họ đẹp như màu hồng, lãng mạn tựa ánh tà dương lộng lẫy lúc hoàng hôn và êm ái như cơn gió chớm thu thoảng về. Thứ tình yêu khiến người khác phải ngưỡng mộ, chân thành, không toan tính, mãnh liệt, gắn kết đến lạ kì.
“Khoảnh khắc môi họ gặp nhau, một cơn rùng mình lạ lẫm chạy dọc người cô. Cô cảm thấy vị mặn mòi của muối biển trên môi cậu. Đó là nụ hôn đầu tiên rất đỗi ngọt ngào…”
13 tuổi, hai đứa trẻ trao nhau nụ hồn đầu giữa cơn mưa tầm tã rơi hoài không dứt, lóng ngóng và vụng về để mặc cảm xúc trôi nhanh. 13 tuổi, chưa hẳn là trưởng thành nhưng đủ để họ được nếm trải sự ngọt ngào từ yêu thương sâu lắng, gắn kết bên nhau sau biến cố đau lòng.
Với Mallory, Nathan là thần hộ mệnh, là những gì quan trọng nhất đời cô. Những năm tháng vắng anh, tâm hồn cô mất đi sự sống, cằn cỗi và tổn thương lạ lẫm. Vắng anh, cô trở thành đứa trẻ bơ vơ bị bỏ lại sau đêm giông tố hoang tàn, chán chường, mỏi mệt, yếu mềm và đầy sợ hãi, cô co người trong lớp vỏ dày xa lánh cuộc sống hằng ngày, chìm vào khoảng lặng ký ức về Nathan.
3 năm xa cách, ngỡ rằng đã đủ dài để nhớ, để quên và để tất cả chìm vào quên lãng, nhưng 3 năm ấy chẳng thể xóa nhòa hình bóng của họ trong nhau, chẳng thể phai dấu kỷ niệm mãi mãi đọng lại trong một góc khuất mênh mông và gần như vô tận ở đáy sâu tâm hồn.
“Cô cảm thấy như điều cốt yếu đã không thay đổi và rằng họ vẫn thấy hiểu nhau như thế chưa rời xa nhau quá một ngày.”
…….
“Thuở ban đầu, tình yêu của họ là như thế”


  afterwards Rồi sau đó...   Chúng ta tồn tại vì điều gì?
Hợp, rồi tan. Gặp gỡ, đến với nhau rồi lại chia ly. Trải qua bao thử thách đắng cay, cuối cùng họ cũng tìm được nhau, tìm lại một nửa mảnh vỡ gắn kết tâm hồn.
Có một đoạn tôi rất thích. Khi Nathan quyết định hủy chuyến bay và trở lại tìm Mallory, trời đổ mưa, cơn mưa to đến phai nhòa hình bóng, anh đứng lặng ở góc đường nhìn cô trở về trên xe gã đàn ông khác, anh đứng lặng người trong cơn mưa lạnh đến rã nát tâm hồn.
“Bỗng nhiên, cánh cửa bật mở và anh nhìn thấy cô bước xuống lòng đường, giống như bị màn mưa nuốt chửng. Cùng lúc đó, bầu trời bị rạch nát bởi những tia chớp và tiếng sấm đì đoàng.
Cô quay người lại, nhìn bốn phía rồi gọi to:
-Nathan?”
Tôi thích kiểu tình yêu như thế, một thứ tình yêu không hẳn hoàn hảo, không phải quá đẹp đến mơ hồ, mà là tình yêu thực tế, có va chạm, có chia lìa, có giận hờn và phai nhạt, nhưng cuối cùng điều cốt lõi họ vẫn hiểu được nhau, vẫn nhường chỗ cho cảm thông khuất lấp vị kỷ. Giống như Mallory, cô quay trở lại, bỗng muốn quay trở lại mặc dù không có bất cứ điều gì chắc chắn rằng Nathan vẫn ở đó đợi cô. Cô quay trở lại, bởi cô đọc được trong mắt anh một nỗi sợ vô hình, một nỗi sợ khiến lòng cô trở nên bất an và ngập trong lo lắng. Cô quay trở lại, vì dù họ có chia tay, cô biết mình vẫn còn yêu anh tha thiết. Cô quay trở lại, vì đơn giản cô muốn quay trở lại. Nathan không nói, Mallory cũng không nói, họ chỉ nhìn nhau như một màn độc thoại nội tâm đầy cảm xúc, họ chỉ nhìn nhau, và chỉ một cái nhìn thôi, cảm xúc trong tim bất chợt vỡ òa.

-Hôn nhân-

Với Nathan “Cuộc sống là một cuộc chiến không có điểm dừng, anh luôn phải phấn đấu thành đạt hơn nữa…” 
Anh yêu Mallory sâu đậm, vì yêu cô, anh luôn phải cố gắng bằng mọi giá để chứng minh mình xứng đáng với cô, để không bao giờ khiến cô cảm thấy thất vọng, để ông bà Wexler dù có ghét bỏ hay xem anh như cái gai trong mắt thì mãi mãi không thể phủ nhận rằng anh xứng đáng với Mallory. Anh yêu Mallory, thứ tình yêu mãnh liệt hòa vào sự tự tôn và lòng vị kỷ, hòa vào những cảm xúc bất phục cùng bản tính ngang tàng của cậu trai tài hoa, Nathan sống trong nỗ lực. Ngày qua ngày, anh trưởng thành cùng hàng tá nỗi vất vả vây quanh mà không cần bất kỳ sự chia sẻ nào từ phía vợ. Anh ghét phải tỏ ra yếu đuối. Anh ghét thất bại. Một con người tự tin đầy kiêu hãnh như Nathan không có lý do nhường chỗ cho yếu mềm hay nhân nhượng. Dần dà, anh lún sâu hơn vào vũng lầy danh vọng, vào vòng xoáy khắt nghiệt của cuộc sống thành đạt trên đỉnh vinh quang, bước chân anh thấm đẫm áp lực nặng nề.
Thế nhưng cái Mallory cần ở Nathan không là tài năng cũng chẳng phải danh vọng, cái cô cần chỉ đơn thuần sự sẻ chia trong đời sống vợ chồng, những đồng cảm, vỗ về an ủi nhau mỗi khi đêm đến. Cái cô cần, anh đã từng có, nhưng anh vứt bỏ đi để lao vào cuộc chiến không hồi kết của mình. Anh càng nỗ lực vươn lên, cô càng không quan tâm và cố chứng minh cô không cần những thứ ấy.
“Ai cũng nghĩ mình đã tiến một bước về phía đối phương, nhưng họ đã không gặp nhau”
Nathan và Mallory, họ giống như đang bước trên hai quãng đường song song, càng cố tiến đến gần, lại càng rời xa nhau, càng cố khỏa lấp nỗi đau, càng nới rộng thêm khoảng cách. Đến một ngày, một tai nạn, một nỗi đau, một giọt nước tràn ly làm vỡ tung cảm xúc, họ vô tình để vụt mất nhau. Thay vì ở cạnh bên, an ủi, cùng giúp nhau vượt qua khó khăn và sống tốt, họ lại ôm vào lòng mọi lỗi lầm, mặc cảm, họ để những sai phạm đẩy sự vị kỷ lên cao phá hỏng tình yêu.
Thế là hôn nhân thất bại. Ly hôn. Chua xót. Xa cách. Đắng cay.
Có lẽ, tình yêu và hôn nhân là hai khái niệm riêng biệt.
Khi yêu, người ta nhìn mọi thứ dưới lăng kính màu hồng, cảm nhận nỗi đau theo những chiều hướng lạc quan nhất, khi yêu, sự xa cách càng khiến con tim đồng điệu trở nên khao khát được đến gần nhau hơn. Khi yêu, người ta sẵn sàng bỏ qua mọi lỗi lầm dù to hay nhỏ, chấp nhận gần như tất cả khuyết điểm của đối phương. Khi yêu, người ta chỉ muốn ngã vào vòng tay ấm áp tìm kiếm sự chở che, an ủi.
Nhưng…
Khi yêu, có ai biết rằng hôn nhân chỉ là khởi đầu chứ không phải kết thúc, hay có chăng, là kết thúc những yêu thương thuần khiết, kết thúc những gam màu cháy bỏng và kéo con người vào vòng xoáy lẩn quẩn tồn tại, dồn nén đau thương.
Hôn nhân, những va chạm, bất hòa, những mâu thuẫn, cáu gắt sẽ lộ ra rõ hơn. Hôn nhân đôi khi khiến người ta thất vọng rồi hụt hẫng vì đã đặt quá nhiều niềm tin vào tình yêu ấy. Hôn nhân, khởi đầu cho cuộc sống vợ chồng đầy cam go, cạm bẫy, đầy rẫy sự phản bội và xót xa. Hôn nhân, là kết thúc thứ tình yêu thơ mộng, khép lại khung trời lãng mạn sau lưng, khép lại những giọt nước mắt hạnh phúc để khơi mào cho nước mắt đắng cay. Đôi lần, tôi tự hỏi, phải chăng cuộc hôn nhân nào rồi cũng sẽ như thế, phải chịu đựng lẫn nhau, phải cố bảo vệ tình yêu bằng việc níu kéo kỷ niệm? Có những lúc, con người thường không sống bằng thực tế, họ tồn tại dựa trên ký ức, nắm giữ kỷ niệm để vớt vát tình yêu, tìm về khoảng trời xưa mà xót xa rồi cố chuyển xoay hiện tại.
“Hạnh phúc không chỉ là đích đến mà còn là cuộc hành trình” - Afried D’Soura
Hôn nhân, chịu đựng nhau, chịu đựng những suy nghĩ bất đồng, chịu đựng mọi thứ, bởi vì cuộc sống, chẳng bao giờ phẳng lặng như mặt hồ những ngày vắng gió. Hạnh phúc không chỉ có niềm vui, mà đôi khi phải nềm trải vị mặn của nước mắt mới thêm đậm đà cảm xúc trong tim. Điều quan trọng, không phải cách người ta đánh mất nhau thế nào, mà phải biết bao dung, tha thứ, tìm lại tình yêu ra sao.
“Người ta tìm đủ mọi lý do để ngăn mình yêu thương vì sợ đau lòng, sợ ngày nào đó sẽ bị bỏ rơi. Thế mà người ta vẫn yêu sự sống, trong khi thừa biết rằng một ngày nào đó sự sống sẽ rời bỏ mình” - Marc Levy

- Cuộc sống - 

Lúc học đc cách sống thì đã quá muộn … - Aragon
Được sinh ra, tồn tại, trưởng thành trong cuộc sống này là một điều may mắn. Nhưng sự may mắn ấy chỉ đến khi cái chết gần kề người ta mới nhận ra nó vô giá đến nhường nào.
“Rồi sau đó…” mang đến thứ triết lý sống vừa giản đơn, vừa phức tạp.
Sống trên đời, vị kỷ, nhỏ nhen, ganh đua, hờn oán. Rồi cuối cùng, chúng ta cũng cùng tìm đến một cái kết mà thôi. Nếu Nathan không biết rằng anh sắp phải chết, nếu Goodrich không mang theo điềm báo thì liệu anh sẽ còn chìm đắm trong thế giới danh vọng cuồng quay đến bao giờ. Liệu cái ý nghĩ một ngày kia Mallory sẽ về với anh còn ám ngự trong anh đến bao giờ. Cuộc sống của Nathan chứa đủ đầy mọi cảm xúc, anh có thứ tình yêu tuyệt mỹ, có vợ đẹp, con ngoan, có địa vị, tiền tài biết bao người thèm muốn. Nhưng cuộc sống của anh, ẩn sau mọi điều tốt đẹp là chia lìa, mất mát, là nỗi nhục nhã chẳng bao giờ có thể quên đi, là sự hận thù, vị kỷ, lòng tự tôn, dẫn dắt anh đi ngược với lương tâm nghề nghiệp. Cuộc sống của anh, anh đã trải qua quá nhiều cảm xúc, trải qua nhiều hơn những gì mà một con người bình thường cần đến để có thể trưởng thành.
Nathan sắp phải chết. Anh sắp phải giã từ mọi thứ và buông xuôi tất cả. Nỗi sợ hãi trong anh càng dâng lên bao nhiêu, những yêu thương, ký ức càng ùa về dồn dập bấy nhiêu. Mọi lỗi lầm, niềm vui, mọi kỷ niệm, cay đắng bỗng chốc trở lại trong anh, mang anh về với ngày hôm qua ngập trong cảm xúc.
“Suốt mười năm đầu đời, mẹ đã là vầng mặt trời tỏa sáng cho riêng anh mỗi ngày…
Mẹ đã từng là thần tượng của anh trước khi một thứ giống như khoảng cách về địa vị xã hội dần dần chia rẽ hai mẹ con”
 “Con sẽ xoay trở dễ dàng hơn trong thế giới này, thế giới vẫn do đàn ông thống trị”
Mẹ Nathan, bà là người không có trình độ học vấn, không có bằng cấp hay bất cứ chứng nhận nào để có quyền đặt chân vào giới thượng lưu, nhưng bà có tình thương yêu, một tình thương vô điều kiện, bao la và rộng lớn, thứ tình thương ấy chẳng bao giờ Nathan có thể đền đáp được, thứ tình thương mà một thời gian sau đó anh bỗng cảm thấy ngột ngạt, quê mùa, xa lánh. Anh đã lớn, anh bắt đầu lớn, lớn dần lên trong thế giới của giới thượng lưu, trong những ma lực và mê hoặc khó cưỡng lại của đồng tiền, danh vọng. Có lẽ, riêng với Nathan, anh đặt danh vọng lên trên mọi thứ, kể cả người mẹ tảo tần góp nhặt từng đồng để nuôi anh ăn học. Nathan lớn rồi, 13 tuổi, anh đã bắt đầu rời xa mẹ, trốn tránh vòng tay yêu thương và quay đi để lại sau lưng bóng hình ngày một già nua, yếu mòn mãi mãi trông theo đứa con trai khôn lớn.
Phải chăng đa phần đứa trẻ nào rồi cũng thế? Lớn lên trong sự chở che của cha mẹ, thích thú được vùi đầu vào vòng tay ấm áp, trong cái thế giới riêng tư và độc nhất của bản thân mình, một thế giới chỉ có ta là duy nhất. Rồi đến khi đứa trẻ lớn dần lên, đủ lớn để vươn tay mở tung cánh cửa cuộc đời, mở tung những háo hức, hấp dẫn đến từ thế giới bao la. Bọn trẻ sẽ chợt nhận ra thế giới ấy mới cuốn hút, lạ lẫm đến nhường nào. Bọn trẻ sẽ phấn khởi chạy đến chân trời xa xôi để lại sau lưng vòng tay gia đình và những yêu thương có đôi khi bỗng trở nên gò bó. Và rồi sau đó… khi hiểu được cuộc đời là gì, khi mỏi mệt vì những lọc lừa toan tính, khi chẳng còn một ai cạnh bên, ta mới nhận ra tầm quan trọng thật sự của gia đình.
“Mặc cho mẹ anh vất vả chồng chất, anh chưa từng thấy bà có đủ thời gian để tự chăm sóc cho bản thân hay cho phép mình hưởng thụ chút ít, bà chưa bao giờ đi nghỉ, chưa bao giờ đọc đến một quyển sách và chẳng hề nghĩ tới chuyện ăn nhà hàng hay vào rạp xem phim. 
Tuy bản thân là người ít học, trình độ văn hóa thấp, bà vẫn gắng hết sức theo chương trình ở trường và kèm cặp con trai trong việc học. Bà không có bằng cấp nhưng mà có tình mẫu tử. Một tình yêu vô điều kiện không thể mai một.”
Bất giác, tôi nhớ đến “Hãy để ngày ấy lụi tàn”, những câu chuyện như thế, sẽ mãi đọng lại trong lòng chúng ta về vấn đề giai cấp, xã hội, cội nguồn và tình mẫu tử. Đứa con trai, bao giờ cũng chạy theo danh vọng, bao giờ cũng sợ cái tầm thường của gốc gác làm lu mờ tiếng tăm, nhưng họ có biết rằng, nếu không tồn tại những điều họ cho là tầm thường, quê mùa ấy, thì họ không và sẽ chẳng bao giờ có được những thứ của hôm nay.
“Thế rồi, bệnh viện đã gọi điện cho anh vào một sáng ảm đạm tháng 11 năm 1991 để thông báo rằng mẹ anh đã mất và tình yêu đó vụt trở lại nguyên vẹn trong anh. Như rất nhiều đứa con khác, giờ anh đang bị nỗi ân hận giày vò, bị ám ảnh bởi mỗi giây phút bản thân tỏ ra thờ ơ, bạc bẽo với mẹ lúc sinh thời.” 
“Anh trở nên giàu có cũng uổng công, anh biết không gì và không bao giờ có thể chuộc lại cảnh túng thiếu của những năm tháng ấu thơ”
Càng muốn chứng tỏ bản thân, Nathan càng rời xa mẹ, rời xa người làm anh cảm thấy xấu hổ. Càng vươn lên cao trong xã hội đầy danh vọng, đua chen, càng nắm bắt được nhiều thứ, vô tình anh đã buông tay điều quan trọng nhất mà không hề hay biết. Anh để vụt mất mẹ, người từng là thần tượng của anh, người từng “là bà tiên ủ lên trán anh một chiếc khăn đã dấp nước để xua đi những cơn ác mộng, là người mỗi sáng trước khi đi làm đều để lại cho anh lời nhắn chứa chan âu yếm và đôi khi là ít tiền ngay cạnh bát ca cao…”  Trong vô thức, anh đã vô tình đánh mất một điều vô giá, một điều mà có dùng cả đời để bù đắp cũng không thể khỏa lắp được khoảng trống mặc cảm đầy tội lỗi trong lòng.
Mất rồi mới hối tiếc, thứ tình yêu nguyên vẹn ấy dù đã trở lại, mọi chuyện vẫn không gì có thể đổi thay. Sống trong giày vò, ám ảnh, phải chăng là cái giá phải trả cho những gì xảy ra từ quá khứ? Trong cuộc đời này, không gì là không có cái giá của nó. Có lẽ, Nathan đã đi quá xa để nhận lại quá nhiều cái giá cho những thứ mà anh chấp nhận đánh đổi trên bước đường tiến thân. Mất mẹ, rồi một lần nữa, anh đánh mất Mallory, người anh yêu thương nhất trên đời, anh đánh mất mẹ vì cái tôi quá lớn, đánh mất Mallory vì những vị kỷ và sự tự tin thái quá không nên tồn tại trong cuộc sống vợ chồng. Cả Nathan lẫn Mallory đều không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày họ rời xa nhau. Nhưng trong cuộc sống, chỉ có một điều chắc chắn là“Không có gì chắc chắn”

- Tha thứ – cho đi và nhận lại - 

“Rồi sau đó…” là một quyển sách đáng để đọc và suy ngẫm. Triết lý không quá cao siêu, không mang đến cơn đau đầu dai dẳng và xoáy vào lòng với giọng điệu lên lớp của một kẻ bề trên. ”Rồi sau đó…” trầm ấm, nhẹ nhàng, rải đều những cảm xúc xen trong khoảng lặng làm dịu mát tâm hồn. Bên cạnh tình yêu, tình mẫu tử, cuộc đời và thù hận, trả, vay, “Rồi sau đó…” còn nhắn nhủ với thông điệp: Tha thứ đôi khi không chỉ là cho đi, mà còn nhận lại. Nhận lại hơn những gì ta nghĩ rất nhiều.
13 tuổi, Nathan biết nhiều hơn những gì một đứa bé nên biết, sự am tường và cảm nhận thù hận, ân oán chất chồng có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng nặng nề, già dặn, dễ phạm phải sai lầm hơn. 13 tuổi, Nathan và mẹ bị gia đình Mallory hạ nhục ngay trước mặt cô, khi ấy, nỗi hổ thẹn chua xót ngập kín tâm hồn đứa trẻ ngây thơ. Cùng với thời gian, nỗi đau ấy không tan đi mà lớn dần lên, mãi mãi chễm chệ trong những ngăn ký ức tuổi thơ, mà anh biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ đủ cao thượng để xóa đi mối căm hận ấy.
Và rồi…
Lòng danh dự, tính hiếu chiến của cậu trai mới lớn trong một lúc khát khao đòi lại công bằng đã vô tình khiến anh lạc lối.
Những ngày cuối đời, ký ức ấy hiện về rõ hơn bao giờ hết, sự nghi ngờ, dằn vặt, những nỗi đau, nhục nhã, chua xót phủ bọc Nathan. Bất giác, anh đắng cay tự hỏi mọi chuyện rồi sẽ đi đến đâu? Hận thù, tiền tài, danh vọng, tất cả rồi sẽ đi đến đâu? Rồi sẽ còn lại gì một khi anh buông xuôi tất cả? Anh chẳng thể nấp vào cái bóng cao sang để tìm kiếm sự vỗ về, an ủi, anh chẳng còn chỗ nào quay về trong những ngày mỏi mệt trên đường đời. Anh đã tin, anh vẫn luôn tin rằng một ngày kia được nhìn thấy Mallory quay lại, anh luôn tin vào một điều mơ hồ mà chẳng hề nỗ lực, cho đến khi biết rằng mình sắp chết, anh mới chịu nhận ra rằng mọi chuyện không thể đổi thay nếu cứ đứng mãi một chỗ mà ôm lấy niềm tin.
Tâm hồn anh giờ đây tựa hồ như căn phòng rỗng toát bị gió bão hoành hành, căn phòng với những tấm mành xiêu vẹo lạnh lẽo, phất phơ bay trong tiếng sấm chớp thét gào. Tâm hồn anh là bãi bãi chiến trường rã nát sau trận chiến đường đời ngoi lên đỉnh cao danh vọng, quyền uy.
Anh đến tìm Mallory.
Anh thứ tha cho bố mẹ vợ.
Anh buông tay khỏi tiền tài, danh vọng.
Anh bộc lộ mọi điều bấy lâu nay dằn xé trong lòng.
Anh thú nhận với ông Wexler về vụ án nan giải mà bất ngờ anh giành phần thắng.
Anh trở về với những cảm xúc giản đơn đáng được trân trọng, không hẳn là cao thượng, nhưng anh đã biết cách để bao dung hơn, nghĩ nhiều hơn cho những người mình yêu quý và nhận lại sự thanh thản tâm hồn.
Và Mallory cũng tha thứ cho Nathan, quay lại với anh như những ngày đầu êm ấm. Cô cho đi yêu thương để nhận lại yêu thương, anh nhận về yêu thương để sẻ chia hạnh phúc.
Với Mallory, bao dung cho Nathan là bao dung cho chính cô, cảm thông cho chính cô và khoảng thời gian duy nhất của cô.
Rồi sau đó, không ai biết mọi chuyện sẽ thế nào, cuộc sống của họ tiếp diễn ra sao; rồi sau đó, có lẽ sẽ tồn tại nước mắt và niềm đau, tồn tại những vô thường tất yếu trong cuộc sống, bởi đôi khi cái kết của hiện tại chỉ mới là mở đầu cho một câu chuyện xảy đến ở tương lai.
Nhưng hy vọng rằng, rồi sau đó, mọi người sẽ nhìn nhận cuộc đời dưới góc nhìn lạc quan hơn, cảm thông hơn, bao dung hơn.
….
……………
…………………….

“Vậy cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa đây nếu chúng ta không chia sẻ nó cùng một ai đó?”
……………….

[Leon Lampard]

Lưu trữ Blog