Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

Chiều thu muộn và cảm xúc sân ga

Những ngày mùa thu xứ Bắc đang đến. Âu lo trôi tuột đi khi trời vàng nắng, trời có gió xanh và cảm giác thư thái khi nghĩ rằng đang có cốm tươi, sen nở cuối mùa và sấu bắt đầu chín vàng ngoài ngõ.
Hà Nội mùa thu này có vẻ lạ lắm, lạ đến mức thấy nỗi luyến nhớ bắt đầu dai dẳng dần theo những con phố rất dài và ngược gió. Muốn ôm một ai đó bất kỳ gặp trên phố. Muốn hôn một nụ hôn ở sân ga, nơi mà những cuộc tiễn đưa, gặp gỡ đang rộn ràng thì những gì gắn chặt vào với nhau thật thiêng liêng và ý nghĩa.
station Chiều thu muộn và cảm xúc sân gaMình muốn…
…bước lên một chuyến tàu Bắc Nam, lặng lẽ ngồi xuống, lặng lẽ nghe tiếng còi tàu rúc lên và dần chuyển bánh. Mình luôn có cảm giác tàu đang đi ngược phía mặt trời vào khoảnh khắc chiều muộn như thế này. Nhìn những cảnh vật trôi vun vút phía sau, tàu tăng tốc dần và cơn gió thu bắt đầu thấm lạnh. Đã nhiều lần đi chiều Nam Bắc nhưng chưa bao giờ đi theo chiều ngược lại. Mình luôn thấy mình trong cảm giác mông lung của cảm giác đi hay về. Chiều nào mới thật sự là chiều của cảm xúc dành cho nơi thân thuộc.
Mình thấy…
…đôi khi muốn và được không dễ dàng như thể hai tay có thể chạm vào nhau. Có hai bàn tay đã rất lâu không chạm vào nhau, dù là nỗi nhớ cứ chạm vào nhau chan chát. Hiện thực quay trở lại, mình thấy mình lang thang hoàn toàn cô độc trong một buổi chiều thu muộn của ga hàng cỏ…
Không chờ ai, không đón ai, không đợi gì….
Chỉ thấy nhớ…
Tada

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu trữ Blog