Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 9 tháng 1, 2012

Đi qua ngày vội vã

Đi qua ngày vội vã
Đêm về thổn thức
Vắt những giọt trầm tư
Cho nỗi buồn len nhẹ bờ mi
Đi qua ngày hối hả
Đêm về rệu rã
Nếm vị đắng của những tàn phai
Để quên đâu đó một tiếng cười khanh khách trong veo
Bất chợt trong khoảnh khắc suy tư
Tự soi lên bóng mình mà trăn trở
Có phải là em không?
Sao lại thấy xa lạ với chính mình
Em tham lam quá chăng ?
Nên cứ hoài miệt mài, mỏi mòn, mê mải …
Để đêm về hoang mang
Đơn độc đến khôn cùng
Khe khẽ một cái trở mình
Tất cả rơi vào thinh lặng
Khép mi ngoan
Chỉ là một giấc mơ phù phiếm
Thôi đừng suy tư
Thôi đừng mộng mị
Hãy cứ là em
Giấc bình yên sau ngày vội vã
Em tự ru mình…
Mizudo

Có những khi thấy cô đơn

Cảm giác cô đơn là khi đứng trước một đám đông, trong đó có những người thân quen của ta nhưng lời ta nói chẳng được họ lắng nghe. Họ vẫn cười cười, nói nói nhưng chẳng để ý tới lời ta. Buồn lắm chứ những khi như thế. Hãy hỏi thầy cô để hiểu thầy cô mình đã có những lúc cô đơn ra sao trên bục giảng.
Cô đơn còn là những khi đứng trong một tập thể mà thấy mình lạc lõng. Không phải mình không hòa đồng, không phải mình không có bạn mà dường như bạn bè ta ai cũng đang mải, đang bận theo đuổi những điều riêng mà vô tình không để ý tới ta. Bức ảnh cuối năm bỗng nhiên mình tách biệt, bỗng nhận ra mình cười không tươi. Mặt cứ mếu và nước mắt sắp rơi… Vì mai đây mỗi đứa một nơi mất rồi.
Thấy cô đơn khi bước đi trên đường, nhìn dòng người hối hả. Ai cũng có cuộc sống riêng. Ai cũng bận rộn để không kịp quay lại nhìn một con bé loay hoay bên chiếc xe đạp cũ tuột xích. Ai cũng mong muốn chen lấn, đi nhanh thật nhanh để thoát nạn tắc đường. Thấy tai nạn, người ta lảng đi thật nhanh hoặc chỉ đứng từ xa mà nhìn mà bình phẩm. Liệu có được nhiều người chung tay giúp đỡ.
co don tren bien Có những khi thấy cô đơn
Buồn lắm những khi lên mạng, định kiếm ai đó trò chuyện chơi. Không phải không có ai trên mạng khi đó. Có một loạt nick sáng đấy chứ… Nhưng rồi không biết nhấp chuột vào đâu… Bởi nhấp chuột vào, trò chuyện được hai ba câu người bên kia đã vội… “tớ đang bận/đợi tớ xíu hay không có thời gian rảnh…” và thế là out.
Cô đơn nhất là khi về nhà. Về nơi ấm áp và tràn đầy yêu thương nhất. Thế nhưng vẫn có những lúc thấy buồn, thấy khó lý giải. Bữa cơm nguội lạnh. Vì ba đi công tác xa…Vì mẹ còn một núi công việc cần làm không thể ăn cơm cùng con… Vì em phải ăn sớm để học, chờ chị đến bao giờ… Có những lúc thèm lắm bữa cơm sum vầy…
Chắc chắn bạn cũng đã trải qua những cảm giác như thế. Cô đơn trong một thế giới nhiều người. Ai cũng nói, khi cô đơn hãy tìm đến tôi…
Cô đơn là những cảm giác không dễ lý giải. Cảm giác ấy nhanh đến và nhanh đi. Nhưng nó vẫn khiến ta thấy chạnh lòng… Phải chăng ta đang hờ hững, hờ hững với mọi người, mọi việc và cả chính mình nữa?
Sưu tầm

Mỗi ngày, em vẫn chờ đợi anh…

Mỗi ngày, em vẫn chờ đợi anh…
waiting girl Mỗi ngày, em vẫn chờ đợi anh...
Chờ đợi anh bất chợt nhớ đến em, gọi điện thoại đến trò chuyện cùng em. Em lại được nghe anh nói, được tâm sự cùng anh liên tu bất tận, được dỗi hờn để anh phải năn nỉ… Xong em lại bật cười khúc khích khi anh cứ mãi ấp úng xin lỗi em. Anh thường hay bảo không hiểu sao đôi lúc tự nhiên em lại giận anh, làm anh phải vò đầu bức tóc suốt nhưng không nghĩ ra được lý do tại sao lại bị em giận vô cớ như thế. Chỉ có em hiểu tánh khí thất thường của con gái như mưa như nắng đấy thôi.
Chờ đợi anh ngẫu hứng lên, nhắn cho em vài dòng tin nhắn yêu đương ấm áp, để lòng nhẹ vơi đi trống vắng, vơi đi niềm nhớ thương cứ canh cánh trong tim. Những tin nhắn đôi khi ít ỏi, ngắn gọn nhưng cũng làm cho em biết anh vẫn còn yêu em và quan tâm đến em thật nhiều, để xua tan nỗi nghi ngờ cứ ấp ủ không lời giải đáp. Đôi khi ngồi rảnh rỗi, cứ xoay xoay điện thoại mãi, chờ chờ đợi đợi, nhắn nhắn xóa xóa rồi không kiềm lòng được, em lại nhấn nút “send” và gởi trước đến cho anh, dù trong lòng vẫn ấm ức lắm.
Chờ đợi anh đến bên em, trao cho em hơi ấm từ trái tim nồng nàn của anh, trao cho em ánh mắt đắm chìm trong sâu thẳm tình anh, trao cho em từng nụ hôn quên cả đất trời… Để em biết rằng anh vẫn còn là của riêng em, chỉ yêu em và bên em mãi không rời. Để em được hâm nóng trái tim đang lạnh giá của mình bằng trái tim nóng bỏng yêu đương từ anh.
Chờ đợi chuông cửa reo inh ỏi, em tức tốc chạy vội ra mở cửa. Thật ngạc nhiên và hạnh phúc biết bao nhiêu, khi trước mặt em là anh. Anh đứng tươi cười nhìn em, tay giấu sau lưng, rồi bất chợt ôm chặt em vào lòng, tặng cho em món quà nhỏ nhắn xinh xắn mà em yêu thích, trao cho em nụ hôn nhẹ nhàng trên môi và nói : “Anh yêu em và nhớ em nhiều lắm, em có biết không em!”. Còn gì tuyệt vời hơn như thế nữa anh nhỉ?
Và cuối cùng, em chờ đợi anh cho em được chờ đợi mỗi ngày như thế anh nhé! Em chỉ muốn chờ đợi anh để biết rằng, trong cuộc sống của em, còn có điều em cần phải hy vọng thành hiện thực, đó là chờ đợi anh và chờ đợi tình chúng ta đơm hoa kết trái…
Chờ đợi cũng là một hạnh phúc anh nhỉ?
Blue Angel

Hoa có vàng nơi ấy?

Cứ mỗi độ lưng chừng xuân. Trên mọi ngõ ngách của những con đường. Dưới bầu trời mênh mông xanh ngắt một màu xanh. Từng cánh hoa Bò Cạp vàng lại lung linh rực rỡ thắp sáng cả một góc đường. Niềm thương chưa trọn còn bao lưu luyến của mùa xuân. Bùi ngùi như đưa tiễn và đón chào một mùa hè sắp sang.
bo cap vang Hoa có vàng nơi ấy?
Khoảng trời tháng 3 tháng 4 như bừng lên một sắc vàng rực rỡ. Thương cho mùa ở mùa đi. Sài Gòn cũng có một mùa hoa bò cạp vàng, những con đường đi ta đã qua, những con đường ta đã về vẫn còn có một sắc màu vàng của loài hoa bò cạp vàng. Tâm hồn miên man và nhạy cảm đã chạm vào những khoảng khắc nào đó của nỗi nhớ, của kỷ niệm đã có trong đời.
Không day dứt không rộn rã như tiếng ve gọi hè sang. Không bàng hoàng đỏ thắm như những cánh phượng đỏ thắm trong sân trường. Nhưng những niềm riêng,những nỗi nhớ luôn dâng đầy. Lòng bâng khuâng nuối tiếc bao điều đã vời xa.
Hoa vàng nơi ấy có vàng không? Mùa hè cũng sắp sang, mình bâng khuâng nhớ, bỗng muốn quay về với góc trường xưa, không gian mênh mang thêm bao nỗi nhớ, nhớ trường nhớ lớp, nhớ cả bạn bè xưa. Nhớ cả cái tên được khắc lên thân cây phượng sần sùi trong sân trường hanh hao nắng…Nhớ cả cơn mưa rào hôm nào. Ta cùng ai đó lặng lẽ đi trong mưa.Người ta thích mưa, thích cái sự ướt át của mưa. Còn tôi lại thích cái ươn ướt mát rượi làm mềm cả lòng. Bởi một nỗi nhớ người. Nhớ cả một mùa hoa vàng lung linh rực rỡ trong cái hè oi nồng rát bỏng cả da người.
Và hoa có vàng nơi ấy không? Để một người yêu hoa như tôi, miên man bay bổng vào những giấc mơ hoa, tràn ngập trong kỷ niệm tuổi học trò. Tháng lại ngày qua,rồi cũng từ giã cái tuổi học trò mộng mơ ấy. Nhìn người nhìn hoa mà nhớ trường nhớ lớp? Màu sắc vàng gợi lên bao điều của kỷ niệm. Nơi bắt đầu của lời giã bạn giã lớp. Lòng vẫn choáng ngợp mông lung bao niềm nhớ. Không đơn thuần là nhớ hoa mà còn là nhớ về bạn bè, thầy cô…Nhớ một thuở, một thời mộng mơ tinh khôi như tờ giấy trắng của tuổi học trò.
Và rồi một mùa hè nữa lại đến. Mùa day dứt nức nở tiếng ve sầu. Chứa chan màu xác phượng đỏ thắm. Nhưng làm sao quên cái sắc màu vàng tươi của loài hoa bò cạp vàng sáng cả một góc đường đi về. Nơi ấy ngày xưa và nơi ấy bây giờ vẫn lung linh một miền nhớ…
Nơi ấy hoa vàng có vàng không?
NancyDoan

DOWNLOAD Phần mềm Cùng học toán 1

Phần mềm Cùng học toán 1

DOWNLOAD Phần mềm Cùng học toán 2

Phần mềm Cùng học toán 2

DOWNLOAD Phần mềm Cùng học toán 3

Phần mềm Cùng học toán 3

DOWNLOAD Phần mềm Cùng học toán 4

Phần mềm Cùng học toán 4

DOWNLOAD Phần mềm Cùng học toán 5

Phần mềm Cùng học toán 5