Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012

Cho một cuộc tình chẳng thể đặt tên

Khi người ta thốt ra những âm từ yêu thương ai đó dễ dàng như lúc cao hứng cất giọng hát. Xem việc có thêm những người phụ nữ yêu thương là thành quả khẳng định khí chất đàn ông, ngẩng mặt cao đầu khi vừa tung hê một trái tim yêu đang nức nở trong những tủi hờn tột độ. Khi người ta mang hết thảy những phong nhã hào hoa để tung lên rồi hể hê chụp nắm, hể hê bông đùa tình sấp ngửa như một bàn tay…
love nest Cho một cuộc tình chẳng thể đặt tên
Người ta ấy là người đàn ông cô yêu, người vừa thỉnh thò để lại hơi men còn nồng trong mớ tóc, người đàn ông vừa xô cô ra khỏi căn phòng ấm thật nhanh với một lý do vô cùng chính đáng, vội vàng trải lại tấm ra nhàu nát sau cuộc mặn nồng. Cô chẳng có đủ thời gian mà khóc hay cười, chỉ ấm ớ chao chát nhận rẻ mạt một nụ hôn chẳng biết là yêu thương, chia ly hay tiễn biệt.
Cô tất tả ra về, bỏ lại sau lưng dường như có vài ánh nhìn như những mũi dao đâm toạc, cô ùa vào lòng phố, những ngọn đèn đường chưa kịp sáng bởi chiều còn chập choạng, gió thốc vào mặt, lùa tung những cơn bụi và lá rào rạo dưới chân, người người tấp nập trong sự hoang tàn, thành phố như bức tranh của ngày tận thế.
Nuốt vội vị đắng chát the nồng tàn dư của nụ hôn vấp vội, ngước nhìn chiếc phi cơ không dấu tích vừa rời thành phố mang cả tình yêu của cô trong đó. Chẳng biết người ta ấm áp gì từ những yêu thương vội vàng trong từng giờ khắc như thế, phải chăng cô tìm đến anh bởi cần lắm những bồi đắp? như người ta muốn nốc cạn một ly nước mát sau cuộc độc hành dài trên sa mạc oi nồng rát nắng. Chẳng biết anh đến với cô bồi đắp được gì từ những khoảng trống huếch trống hoác nhưng giờ cô thấy lòng mình đã khuyết như mảnh trăng đầu tháng, vàng vọt lắt lay. Giá mà giờ cô tận hưởng được cái tát của người đàn bà nhân danh cho sự chính chuyên hay một lời khuyên chân thành từ cô bạn đã hơn một lần anh cũng buông lời nhả nhớn tỉ tê khi cô ấy chịu gặp anh bởi muốn giúp cô tìm hiểu một vài sự thật. Thế mà chẳng sự thật nào to lớn bằng sự thật cô yêu anh, cứ vài lần như chưa từng bị anh gạt sang một bên và những tổn thương đầy lên trong hồn ngập ngụa.
Khắc khoải thế đợi chờ và anh lại trở về cùng với vài câu giải thích mỏng tanh, vô lý đến nực cười. Thế mà người đàn bà trong cô tin tuyệt đối, lại tha thiết với những hẹn hò ẩn khuất, để rồi sau cuộc hẹn hò vội vã, chỉ thời gian thật ngắn thôi cô bị anh đẩy vào lãng quên cỗ hữu, nỗi tổn thương trong cô lại mọc lên sừng sững. Niềm tin lại chấp chới như cánh chuồn chuồn rách nát dưới trận mưa vội không kịp tìm nơi trú ẩn. Khi ấy cô lại bó gối, lại tự đưa tình lên chiếc cân, lại thử một lần so đo xem cô trong anh tình ấy gọi là gì??? Dăm ba câu tự hỏi, tự trả lời, rồi vẫn kết thúc với những chênh vênh méo mó. Tình cô trong anh vẩn vờ như một khoảng lặng thinh nguyên, chẳng có cái tên nào để cô đặt vào cho đúng nghĩa, đành tự khắc mình bằng những xót xa, những dấu khắc không tên ngật ngưỡng ở bên bồi, ráo hoảnh. Cô thẹn thò với lòng, ôm cho đầy một mớ những hư không, kể nể với cuộc tình những nợ nần vay mượn, những dấu tích cắt toạc lòng như đứa trẻ chơi ngông một buổi cầm dao đằng lưỡi, tranh giành chủ quyền với kẻ bán buôn.
… Cô là thế, nhận đủ dại khờ, yêu thật nhiều cho một cuộc tình dẫu không thể đặt tên.
Hoàng Hôn Muộn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét