Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 9 tháng 1, 2012

Hoa có vàng nơi ấy?

Cứ mỗi độ lưng chừng xuân. Trên mọi ngõ ngách của những con đường. Dưới bầu trời mênh mông xanh ngắt một màu xanh. Từng cánh hoa Bò Cạp vàng lại lung linh rực rỡ thắp sáng cả một góc đường. Niềm thương chưa trọn còn bao lưu luyến của mùa xuân. Bùi ngùi như đưa tiễn và đón chào một mùa hè sắp sang.
bo cap vang Hoa có vàng nơi ấy?
Khoảng trời tháng 3 tháng 4 như bừng lên một sắc vàng rực rỡ. Thương cho mùa ở mùa đi. Sài Gòn cũng có một mùa hoa bò cạp vàng, những con đường đi ta đã qua, những con đường ta đã về vẫn còn có một sắc màu vàng của loài hoa bò cạp vàng. Tâm hồn miên man và nhạy cảm đã chạm vào những khoảng khắc nào đó của nỗi nhớ, của kỷ niệm đã có trong đời.
Không day dứt không rộn rã như tiếng ve gọi hè sang. Không bàng hoàng đỏ thắm như những cánh phượng đỏ thắm trong sân trường. Nhưng những niềm riêng,những nỗi nhớ luôn dâng đầy. Lòng bâng khuâng nuối tiếc bao điều đã vời xa.
Hoa vàng nơi ấy có vàng không? Mùa hè cũng sắp sang, mình bâng khuâng nhớ, bỗng muốn quay về với góc trường xưa, không gian mênh mang thêm bao nỗi nhớ, nhớ trường nhớ lớp, nhớ cả bạn bè xưa. Nhớ cả cái tên được khắc lên thân cây phượng sần sùi trong sân trường hanh hao nắng…Nhớ cả cơn mưa rào hôm nào. Ta cùng ai đó lặng lẽ đi trong mưa.Người ta thích mưa, thích cái sự ướt át của mưa. Còn tôi lại thích cái ươn ướt mát rượi làm mềm cả lòng. Bởi một nỗi nhớ người. Nhớ cả một mùa hoa vàng lung linh rực rỡ trong cái hè oi nồng rát bỏng cả da người.
Và hoa có vàng nơi ấy không? Để một người yêu hoa như tôi, miên man bay bổng vào những giấc mơ hoa, tràn ngập trong kỷ niệm tuổi học trò. Tháng lại ngày qua,rồi cũng từ giã cái tuổi học trò mộng mơ ấy. Nhìn người nhìn hoa mà nhớ trường nhớ lớp? Màu sắc vàng gợi lên bao điều của kỷ niệm. Nơi bắt đầu của lời giã bạn giã lớp. Lòng vẫn choáng ngợp mông lung bao niềm nhớ. Không đơn thuần là nhớ hoa mà còn là nhớ về bạn bè, thầy cô…Nhớ một thuở, một thời mộng mơ tinh khôi như tờ giấy trắng của tuổi học trò.
Và rồi một mùa hè nữa lại đến. Mùa day dứt nức nở tiếng ve sầu. Chứa chan màu xác phượng đỏ thắm. Nhưng làm sao quên cái sắc màu vàng tươi của loài hoa bò cạp vàng sáng cả một góc đường đi về. Nơi ấy ngày xưa và nơi ấy bây giờ vẫn lung linh một miền nhớ…
Nơi ấy hoa vàng có vàng không?
NancyDoan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét