Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

Tình sinh vào mùa Đông, vị Tình căm, thân Tình khuyết …

Chẳng phải mùa nào cũng chở những cánh gió Bấc buốt giá lẳng lơ, ngày nào cũng êm êm mưa phùn câm lặng. Nào phải nỗi cô đơn nào cũng chịu ngủ vùi giữa cái mùa người người vội vã đi tìm hơi ấm thương yêu. Đâu phải nỗi niềm nào cũng mong manh giấu diếm, bàn tay đơn côi cùng cực nào cũng chỉ biết run run tủi hờn khi thấy ai kế bên có một bàn tay gần để nắm. Không phải vòng tay nào cũng là cho đi và nhận lại, đôi khi chỉ là cái vòng tay tự vuốt ve nỗi đau mình nên thầm nhủ những cái ôm là ngút ngàn xa và chẳng cần thiết, sự quâm tâm hão huyền kia quá xa xỉ với mình.
Lạnh lẽo đủ đầy ! Xa xót đủ say…
Mùa Đông… Cũng ích kỷ như Người thôi !
Tình sinh vào mùa Đông, vị Tình căm, thân Tình khuyết …
ke xa la Tình sinh vào mùa Đông, vị Tình căm, thân Tình khuyết ...
Mùa trót đánh rơi người ta lẻ loi đến hoang mang vô tận mà nào ngoái đầu lại một lần, và cũng làm cho sự ân cần dù côi cút nhỏ nhoi đến đâu cũng nở rộ như ngọn lửa cháy bùng, bấu víu vào đó mà tan cùng những con nắng ảo ảnh mập mờ. Chỉ có mùa Đông, chỉ mùa Đông mới có đôi bàn tay sắc lạnh mà nhấn chìm lồng ngực hay trái tim nhói buốt, quằn quoại đến cùng. Kéo những vết cứa tưởng như không đáy ngập ngụa xuống tận cùng cơn đau. Có trách chi, khi chính ta ném vào đây, nơi lồng ngực này lời nguyền man dại. Giờ khi cô quạnh đôi chân mon men theo con đường kỷ niệm đã chết trong nhau. Mới nhận ra lòng thành vơi đi một nửa !
Ngoảnh đầu lại trên cây cầu sám hối của kẻ không mang tội. Ngẩn ngơ điên dại góp nhặt cay đắng thiếu thừa . Lời hứa sẽ không làm thêm một câu thơ nào cho Người nữa, biết cúi đầu gãy nhịp. Sắp xếp lại bản tình ca đứt đoạn, thấy em sai, là em mù quáng muôn đời. Hình hài bình yên méo mó như Đêm gầy guộc vụn vỡ từng mảnh dưới chân trần. Em bước chậm qua nuốt trọn xa vời bão tố. Vỗ về mình như lầm lỗi cũng biết thương xác thân vươn mình thú tội. Ngậm chát chua, xuôi giông gió rơi chuếnh choáng vách lòng. Cho già cỗi cơn đau chật chội trong hơi thở Đời phôi pha. Hoang hoải, ngổn ngang  chênh vênh như tiếng nấc của mùa.
Trong góc khuất của màn Đêm, tim nhận ra…
Hồn vì dại nên đặt khờ cơn mơ nhỏ nhoi giữa miệng cười Đông ác . Khoảng cách giữa Người và kỷ niệm chỉ sau một cái giật mình bỗng hóa xa xôi. Khối đỏ mồ côi trong lồng ngực dụi đầu vào bàn tay xa lạ đầy thương hại khe khẽ. Nhắc mình quên đi nỗi bẽ bàng trở dậy như gánh căm phẫn vẽ thêm một mùa Đông ngơ ngẩn mang hình hài cũ  xưa…

P/s: Lòng hoang, cảm xúc bề bộn giằng xé, đôi khi không biết đã để lạc mình chốn nào. Càng cố gắng tìm lại những điều hoàn hảo, càng thấy dối trá bội bạc như vôi chảy vào muôn ngả cõi lòng. Nhạt , vắng, đắng , mặn. Chỉ thấy mình đang như vậy thôi. Trống rỗng và những cảm xúc trôi ngang không biết phải trải qua như thế nào làm nỗi bức bối lại giận dỗi , chán nản chính mình. Phải làm gì giải thoát nhưng gì khốn khổ bị mình giam hãm trong sự nhợt nhạt xúc cảm này đây.
25/01/2011.
Đã có rất nhiều ngày nữa thế nằm lại hôm qua, để đôi môi hôm nay viễn mãn cười thầm, để mang ngây thơ trong mình ra đánh cược về những xúc cảm đang lớn dần lên, chật chội trong lồng ngực. Để không bận lòng so sánh và thấy mình bao dung hạnh phúc . Đôi khi nhớ lại trong phút chốc những ký ức nghiêng mình già cỗi . Rồi giật mình quay về hiện tại , tự giằng xé, phàn nàn về nỗi nhớ lúc này đây gào thét trog mình lại là điều thú vị. Chẳn g phải đó là khi đang rất bình yên trước hạnh phúc, hồn nhiên như chưa bao giờ phải chịu đựng bất cứ một vết cứa nào hay sao?
Bình yên ạ, sớm nay êm đềm qúa, những nồng nàn vẫn ngủ lại nơi đây , hơi thở không đều và yêu thương hối hả xoáy vào lồng ngực cồn cào viên mãn. Nụ cười có đôi, ngày về se sắt trên vai trần khúc khích. Em sẽ lại viết những bản tình ca có nhau, có nhau thật thà, không hờn ghen số mệnh …
Hà Mây

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu trữ Blog