Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

Ngày không vội vã

Có buổi sáng chạy xe rất chậm, bao người qua mặt, bao xe bấm còi. Lừng lững mà đi.
Có buổi chiều không về nhà vội, không cần đến trường. Chẳng ai chờ đợi, không ai điểm danh.
Có những tối không biết làm gì để đừng đến ngay mai, để khỏi gặp những buổi mai nhàn hạ. Bỗng chốc lọt vào đám kẹt xe không cau có gì.
Chiếc điện thoại cũng rảnh rang cả ngày dù trong vùng phủ sóng,không một tin nhắn, không cuộc gọi nhỡ, chỉ âm thầm đếm nhịp thời gian.
Đó cũng không phải là ngày chủ nhật.
Ta có cần cho ai?
fast forward Ngày không vội vã
Lững thững ta trôi giữa dòng đời, người đi đâu quá vội. Người nối nhau bất tận triền miên. Những dòng xe cuốn đi trong vô thức. Bất ngờ gặp một người quen mà lòng chưa kịp thấy vui hơn, rồi người đi như gió cuốn sau khi để lại câu chào “gặp lại sau nhé”.
Thoảng trong cuộc đời ta gặp những ngày như thế, nhẹ hẫng, lưng chừng. Chợt thèm những vòng xe có đích, những đợi chờ, trách cứ, những bận rộn vô chừng, chợt sợ sống một ngày không biết gì vội vã…
Sưu tầm
Phong Linh: Nhiều lúc cả ngày không nhận được một cú điện thoại từ ai cả, cảm giác như mọi người đang lao đi về phía trước còn mình thì ở lại, ở một xó xỉnh nào đó của cuộc đời, dõi theo những con người rộn rã ngoài kia.
Nhiều lúc bỗng phát hiện mình đã đánh rơi nhiều tình bạn, nhiều người mà mình đã từng quen. Đến nỗi khi gặp lại chỉ có thể trao nhau những nụ cười gượng gạo, còn cái nhìn thì ráo hoảnh.
Nhiều lúc than rằng muốn bỏ thành phố xa hoa này đến một hòn đảo xa lạ nào đó ngoài khơi kia, nhưng nghĩ đến cái cô quạnh, nghĩ đến mình sẽ thèm nghe tiếng nói của con người thì mình không đành đoạn ra đi nữa…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu trữ Blog