Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

Phố có xa

Phố ngày cuối thu …
Phảng phất chút buồn vương vấn, luyến lưu sót lại – không biết ai đã làm rơi rớt mà níu gót chân những kẻ tha phương trở về trong hoài niệm, trong ký ức ban sơ mộc mạc tinh khôi đến lạ …
duong tau mua dong Phố có xa
Người ta vẫn thường hay nhắn nhủ nhau sống cho hiện tại và tương lai, nhưng không nói không rằng, không một lý do. Đôi khi những gì thuộc về ngày hôm qua vẫn sống và cựa mình mãnh liệt giữa tiềm thức ngổn ngang trăm nỗi, bất chợt khi đi đi về về quanh những ngõ phố.
Phố nhỏ giữa lòng thành phố trong tôi vẫn thường là một ngã rẽ vào ngôi trường cũ. Con đường nhỏ, vắng lặng những ngày hè ngủ yên, có gió buổi chiều vội, có nắng nhạt vàng vàng, dìu dịu, phả vào không gian chút sắc màu đượm đà.  Con phố ấy còn là một trời hoa điệp vàng thấp thoáng ẩn hiện với tà áo trắng phơ phất, những mái tóc rối loà xoà trong cái gió quậy tung trời, bạn tôi vẫn thường bảo lia máy quay góc cảnh nào cũng đẹp và lãng mạn chẳng khác gì trong phim. Nhưng tôi, chỉ phát hiện ra cái điều bình dị, đáng yêu ấy khi còn dăm bữa là rời khỏi ngôi trường thân thương …
Tôi vẫn hay bắt gặp những câu chuyện tình cảm với kết thúc buồn, những con người không may mắn với duyên mệnh, hay trở lại góc phố thân quen như tìm về hạnh phúc và tiếng cười không còn hiện hữu ở hiện tại… Để làm gì? Để bỗng dưng yêu và thương lạ lùng khung cảnh này, góc quán kia. Để bỗng dưng nhớ – có khi là quay quắt như từng cơn gió quật mạnh, quẩn quanh theo vòng ốc xoáy làm thành cơn bão giữa lòng phố nhỏ – phố của hoài niệm còn vương vị ngọt. Cũng có khi chỉ là chút nuối tiếc – đăng đắng, nghèn nghẹn chẳng nên lời, giờ như khoảnh khắc một bàn tay giơ vội ra khoảng không nhưng không còn bắt lấy kịp mấy nhánh hoa điệp đã nằm lặng im dưới đất …  Khi ấy, chẳng phải, phố đã xa, người đã xa , và tất cả cũng xa? Có lẽ, từ “quên” là một từ dễ nói ra, nhưng chắc gì mọi người, hay cả tôi làm được và làm thật tốt khi chúng ta vốn dĩ đều là con người – những sinh vật mà lý trí sống chung với tình cảm, lại có lúc cảm xúc bước vội hơn trên những con đường trải về những miền xa thẳm không tên.…
Tôi – mười bảy, tồn tại và cố gắng vì điều gì đó tươi sáng và rực rỡ với những vòng xe xuôi ngược, chạy cùng những giờ học thêm, đến trường hai buổi đều đặn. Ai – trưởng thành, sống vì những điều cần cho cuộc sống, và đôi khi cứ bước quanh quẩn trong cái ngõ chật hẹp của đời sống bộn bề, được bao lần nhìn về phía con phố mà hơn một lần đã đi, đã thân thương. Phải chăng, những điều gì quá đỗi hiển nhiên thì không mấy được chú ý trừ khi, ta sẽ mất và lạc, một ngày nào đó – trong tương lai…
Thành phố nơi tôi sống thật nhỏ bé, bao lần tôi vẫn nói như thế với lũ bạn, chỉ có dăm con đường nối đuôi nhau, đi đâu về đâu cũng chẳng thể lạc. Và thật tình, khi tôi lớn một chút, dường như sự bình yên  lắm của thành phố không còn cho tôi chút hứng thú gì… Và rồi tôi biết cũng sẽ có ngày tôi đi, đi đâu thì tôi chưa thể biết trước được, nhưng tôi sẽ xa, xa những ngõ phố ngần mười mấy năm trời đi xuôi về ngược. Không biết lúc ấy, gói trong hành trang của tôi còn được bao nhiêu hoa điệp vàng, bao nhiêu cơn gió, bao nhiêu gương mặt quá đỗi thân thuộc mà nhắm mắt cũng có thể gọi tên, và bao nhiêu, bao nhiêu góc phố bé nhỏ đã hằn gót chân tôi qua …
Đi rồi sẽ về, một ngày nào đó ở tương lai xa hơn, như những kẻ đi xa ngày trở về, luôn day dứt một câu hỏi: “ Phố có xa trong tôi?”…
Song Bình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu trữ Blog