Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

Nỗi đau của em

Đây là câu chuyện kể về 1 em nhỏ không may bị mắc căn bệnh thế kỉ – AIDS do ba mẹ em gây nên…
Cùng sinh ra là người nhưng em mang thân phận khác tôi. Ngày em cất tiếng khóc chào đời cũng là ngày Thượng đế mang đến cho em nỗi đau nghiệt ngã – sự sống của em mong manh lắm…
Young girl 1024x682 Nỗi đau của em
Tạo hóa sinh em ra để mọi người xa lánh vì em ra đời trông sự không mong mỏi của họ, vì cha mẹ em-họ trót là những người có lỗi, họ thậm chí không có cơ hội để thừa nhận em. Một con chim nhỏ không thể ý thức được giá trị của mình nhưng nó còn cho đời tiếng hót. Còn em, em không được may mắn đó, giá trị của em đã được người ta ý thức, diễn đạt bằng 2 chữ: GHÊ TỞM…
Vì lẽ đó, em không cho phép mình hòa nhập vào cộng đồng người, rằng em phải lui về thế giới mà chỉ có những người như em, những người đời bớt đi một nỗi lo, một sự đe dọa về tính mạng, để thỉnh thoảng được quan tâm bằng những ánh mắt đầy thương hại và cũng đầy sợ hãi. Có lẽ, bài học đầu đời mà em được dạy là cách chấp nhận sự thật, cách để không bị tổn thương và cách để không biến mình thành 1 thứ ghê tởm mà người ta vẫn nghĩ. Không giống như những viên kẹo ngọt ngào mà những bọn trẻ cùng trang lứa với em được ba mẹ chúng dỗ dành. Nhưng trẻ thơ vẫn mãi là trẻ thơ.
Em cũng mang hình hài của một con người, cũng nụ cười hồn nhiên, cũng đôi môi tíu tít, cũng những giận dỗi vui buồn của trẻ con và cũng đôi mắt trong veo chứa đựng một bầu trời ngày mai. Và đâu đó trong em cũng nhen nhóm một ước mơ, cũng ấp ủ về 1 tương lai phía trước, đơn giản là được cắp sách tới trường, được vui đùa như bao lũ trẻ khác hay xa hơn nữa là hoài bão về 1 thế giới không có tên căn bệnh mà em đang mang. Nhìn nụ cười hồn nhiên của em, tôi biết rằng em đã, đang và luôn tin vào ước mơ của mình, một niềm tin không bao giờ tắt lịm, một nghị lực để em chống chọi với cái mong manh kia. Có thể tôi may mắn hơn em vì tôi được phần đông xã hội con người chấp nhận nhưng có một điều chắc chắn tôi không bằng em – đó là giá trị người của chính mình, là em hay tôi đáng thương hơn, khi trong tôi luôn sợ một nỗi vô hình nào đó, nỗi sợ do sự quá yêu thương bản thân mình mà nên chăng. Còn em, vẫn thản nhiên, vẫn vô tư cho dù ngày mai có như thế nào đi nữa.
Có người hỏi tôi rằng, hôm nay tôi sẽ làm gì nếu biết trước ngày mai không còn nhìn thấy em, sẽ làm gì nếu như em của tôi chỉ còn một ngày để sống. Có lẽ tôi sẽ chẳng làm gì đặc biệt hơn cả đâu, sẽ chẳng mua món quà mà em hằng mơ ước hay đưa em đến một nơi mà em hằng ước mong…
Tôi sẽ không làm như thế, đơn giản vì tôi muốn em sẽ sống 1 ngày bình thường như những ngày mà hôm qua em vẫn sống. Để ngày mai mở mắt ra, em vẫn thấy cuộc đời rất đẹp, rằng có những ánh mắt, nụ cười của những người thật sự quan tâm em. Để em nghĩ rằng, ngày mai, ngày kia cũng như thế…
Và ý nghĩa của cuộc sống sẽ không dừng lại ở đây, em sẽ làm được như vậy…
… Nhưng liệu rằng, em còn mấy ngày mai?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu trữ Blog