Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2012

Em muốn mình là một bản nhạc Jazz

Những lần dạo qua tiệm đĩa quen thuộc nằm lẩn trong một con hẻm nhỏ của thành phố, chị bán đĩa xinh xinh vẫn hay gạ em nghe Jazz dù em chỉ chăm chăm nhìn vào mớ đĩa hòa tấu. Vì có lẽ vì chút xao động trước nhan sắc của chị, em bắt đầu tập nghe Jazz. Ban đầu chỉ là những ca sĩ dễ nghe có chất giọng trầm và ấm, như thể đây không phải là một người hát cho nhiều người mà đây là một cuộc trò chuyện. Nhạc trong Jazz không quá ồn ào, không quá xình xập đè hẳn lên những tiếng hát mà câu chữ được người ca sĩ thả ra một cách rành rọt, rõ ràng. Chẳng biết tự bao giờ em bắt đầu học cách yêu Jazz, yêu từng chút một, từng ngày một. Tình yêu cứ nhỏ giọt dần, cho đến khi cái ly tràn đầy.
Em đã có lần nói với bạn: “Jazz giống như cà phê vậy, ban đầu thì sẽ khó nghe nhưng đến khi đã quen rồi thì bạn sẽ bị nghiện”. Lần ấy, bạn chỉ nhìn em và cười, cái cười như thể không tin rằng một đứa vốn ghiền truyện tranh, ham làm thơ và thích cuộc sống bình lặng trôi qua như một mặt hồ phẳng lặng như em có thể trót đem lòng yêu mến Jazz. Em lặng thinh. Nếu để ý kĩ bạn có thể biết rằng những tình bạn cũng như Jazz, chúng ta chỉ thực sự hiểu nhau khi đã dần quen vào tính cách và cuộc sống của người kia. Em muốn mình như một bản nhạc Jazz, những ai muốn hiểu em sẽ phải tập cách làm quen từ từ để có thể hiểu được rằng đôi khi không phải nụ cười nào cũng bắt đầu từ niềm vui.
Một bản Jazz sẽ có đôi lần lắc lư, đôi lần phiêu lãng, đôi lần chậm lại như rót đầy vào những khoảng trống cứ lớn dần trong tim mọi người, từng chút một. Em muốn cuộc đời mình sẽ đầy những thăng trầm như vậy. Có thể ngày hôm nay em ở đây, nhấm nháp tách cà phê và tự thưởng cho mình những điệu Jazz từ chiếc loa to ụ ở quán café quen thuộc nhưng ngày mai em sẽ chạy tung tăng trong gió, giữa bạt ngàn của biển. Em không muốn mình sẽ trở thành một người bị ghim vào một thời khóa biểu nhất định: sáng dậy đi làm, tối về nhà tắm táp rồi lên mạng đôi chút, sau đó là leo lên giường ngủ. Em muốn cuộc đời em không bị gò bó trong những khuôn phép mà người khác đặt ra. Nhưng càng ngày em càng thấy mình bị đẩy dần từ những cánh động rộng lớn mà em có thể tự do bay nhảy về phía căn phòng nhỏ và hẹp, nơi những buổi chiều trôi qua một cách lặng lẽ, nơi em sẽ phải hoàn thành trách nhiệm của mình với mọi người. Đôi lúc, em ước giá mà được chạy đi thật xa, em sẽ chọn một hòn đảo hoang vắng, nơi không ai biết mình. Em sẽ sống một cuộc đời khác, hạnh phúc hơn, tự do hơn.
Black Coffee by Sankri Em muốn mình là một bản nhạc Jazz
Em muốn mình là một bản nhạc Jazz, bản nhạc thường được cất lên trong một phòng trà nhỏ và ấm. Mọi người sẽ lắng nghe em một cách thật say đắm trong khi thưởng thức mùi cà phê dậy hương. Em sẽ chạy từ góc này sang góc khác của căn phòng. Em sẽ thoải mái nhún nhảy theo những giai điệu. Người ta sẽ không nói rằng em vô kỷ luật hay đại loại vậy, người ta sẽ gọi em bằng một cái tên khác, mỹ miều hơn: “ngẫu hứng”, còn em sẽ truyền cho mọi người cảm hứng về cuộc sống bằng nhiều cách: từ tiếng kèn saxophone linh hồn của Jazz cho đến những chất giọng trầm và ấm, từ điệu nhảy của những phím đàn đến tiếng ngân nga kéo dài tưởng như không bao giờ tắt.
Và hơn hết, em muốn mình là một bản nhạc Jazz để thấy mình thực sự sống chứ không phải chỉ tồn tại cho hết ngày, hết tháng, hết năm…
Còn bạn? Bạn muốn mình sẽ là dòng nhạc nào?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu trữ Blog